" Ha hả, không nghĩ tới Giang gia cùng Cổ gia cũng có hứng thú tới nơi này?"
Thời điểm hai vị lão nhân tranh đấu không cách nào dàn xếp, bỗng nhiên phía sau truyền đến một đạo tiếng cười âm trầm. Tiếng cười kia phảng phất như ma chú, làm cho hai lão giả đang tranh đấu không tự chủ được mà dừng lại.
Vừa mới nói chính là một nam tử áo gấm, dù đã qua tuổi trung niên, nhưng được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn chỉ mới ba mươi.
Nam tử này dù không kinh diễm tuyệt mỹ động lòng người như Lam Ca, ánh mắt lại có vài phần tương tự. Hơn nữa cách hắn nói chuyện với hai lão nhân, cũng không khó đoán ra thân phận của người trước mắt.
Lam gia chủ, Lam Chước! Cũng là bá phụ của Lam Ca.
Cố Nhược Vân cười khổ một tiếng, Cửu Hoàng này mị lực cũng thật là lớn, thế lực tứ đại chủ thành, hiện giờ đã đến ba người! Còn lại một người, nhất định cũng là gia tộc thần bí!
" Gia hỏa này như thế nào cũng tới?" Giang lão nhiu nhíu mày, sắc mặt không kiên nhẫn.
Hắn cùng Cổ gia nhìn nhau, hai người từ trong mắt đối phương đều thấy được sự cảnh giác.
" Ha hả," Cổ gia phản ứng lại, khẽ cười một tiếng, ngữ khí không giống vừa rồi cùng Giang lão tranh luận, đến không giữ hình tượng, mà lại mang theo vài phần xa cách khách sáo: " Nguyên lai là Lam gia chủ cũng tới, cũng không biết Lão gia chủ có ở chỗ này hay không?"
Lam Chước trên mặt lộ vẻ đạm mạt tươi cười, thanh âm có vài phần âm trầm.
" Gia phụ đang bế quan tu luyện, cho nên cũng không biết rõ về việc thần khí xuất thế," bên trong đôi mắt Lam Chước hiện lên một tia sáng không rõ, chậm rãi mở miệng: " Bất quá, có Lam gia ta ở nơi này là đủ rồi, nói vậy hai vị cũng là vì thần khí mà đến, tuy nói bình thường ta tương đối kính trọng hai vị, nhưng lúc này đây cũng không như vậy được."
Giang lão cười ha ha hai tiếng: " Cùng nhau đoạt, cho dù là phụ thân ngươi ở đây, chúng ta cũng không đem thần khí nhường cho hắn."
Lam Chước tươi cười, ánh mắt chợt rơi xuống trên người Cố Nhược Vân, con ngươi lập lòe vài cái: " Vị cô nương này không biết là hậu bối của gia tộc nào? Vì sao trước giờ ta chưa nhìn thấy qua?"
Quan sát của hắn lúc trước nếu không sai mà nói, thì hai lão gia hỏa này giống như đang tranh đoạt nữ tử này.
Không biết rốt cục nàng có năng lực gì khiến cho hai người phải tranh đoạt?
" Lam gia chủ, nha đầu này là một người bạn vong niên, ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên nàng."
( Bạn vong niên: Một già một trẻ kết bạn chơi thân với nhau như đồng trang lứa, đó là bạn vong niên. Vong là quên, niên là năm, là tuổi tác, người hợp nhau chơi thân nhau quên tuổi tác chênh lệch giữa người.)
Giang lão liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lam Chước, không cẩn thận nhíu mày lại, hắn biết rõ thủ đoạn của Lam Chước, nếu thiên phú Cố nha đầu làm cho hắn chú ý, sợ là hắn dùng hết thủ đoạn đem nàng gia nhập Lam gia, muốn mượn sức nàng.
" Giang lão lo lắng nhiều rồi, nếu tiểu cô nương này là bạn vong niên của Giang lão, ta sao lại có suy nghĩ không an phận? Chỉ là muốn biết tên của nàng thôi."
Đáy mắt Lam Chước xẹt qua một tia sáng.
Hắn chỉ cần biết tên nữ nhân này, liền có biện pháp tra ra thân phận của nàng.
" Này...."
Giang Lão sửng sốt một chút, chần chờ nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Nói thật, hắn thực sự không nghĩ đem tên của nha đầu nói ra, nếu không, Lam Chước một khi biết nàng là luyện đan sư nổi tiếng khắp đại lục. Khẳng định sẽ không buông tha nàng.
" Niệm Dạ," Cố Nhược Vân cười cười, nhìn cặp mắt khôn khéo kia của Lam Chước nói: " Tên của ta là Niệm Dạ."
" Niệm Dạ?"
Bất quá, hai lão gia hỏa muốn tranh đoạt nàng, khẳng định nàng có chỗ hơn người, chờ trở lại Lam gia, có thể cho cao thủ đi tra thân phận bối cảnh của nàng!