Một cái phế vật, cũng vọng tưởng có được nàng, quả thực là nằm mơ.
Mai trưởng lão hừ lạnh, vặn vẹo eo thon nhỏ mảnh khảnh hướng đội ngũ Mị Tông đi tới.
Nhìn thân ảnh nàng rời đi, Phong Ngọc Thanh thở ra một ngụm trọc khí: " Cuối cùng nàng ta cũng đi rồi! Ta thật sự sợ nàng ta tiếp tục hỏi sẽ không cẩn thận bại lộ thân phận của ngươi, Cố cô nương, vô luận thế nào ngươi đều không thể để cho bọn họ biết ngươi là Cố Nhược Vân!"
Cố Nhược Vân hơi hơi gật gật đầu, ánh mắt vẫn trước sau chăm chú nhìn thân ảnh Mai trưởng lão rời đi, không biết suy nghĩ cái gì.
" Đúng rồi," Phong Ngọc Thanh quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói, " Ngươi hẳn là còn chưa biết chuyện của Mị Tông, Mị Tông này tu luyện công pháp đặc thù, yêu cầu lấy dương bổ âm, cho nên đệ tử Mị Tông thực lực chẳng những rất mạnh, mà càng quan trọng hơn là đều có trú nhan thuật! Cho nên Mai trưởng lão này tuy rằng thoạt nhìn còn trẻ nhưng cũng đã hơn năm mươi tuổi."
Cố Nhược Vân giật giật khóe môi: " Nguyên lai khẩu vị của ngươi nặng như vậy, người có niên kỷ như thế vẫn hợp khẩu vị?"
Nghe được lời này, sắc mặt Phong Ngọc Thanh cứng lại, trên mặt lộ ra một mạt cười khổ: " Chẳng phải ta cũng không còn biện pháp sao? Mọi người đều biết ta hoa tâm háo sắc, ta đây cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp này đem nàng đuổi đi! Nếu không vạn nhất nàng ta một hai phải cùng chúng ta tiến vào di tích nên cự tuyệt như thế nào?"
Trời biết, khi nói những lời vừa rồi chính hắn đều muốn nôn ra! Nhưng vì đuổi Mai trưởng lão đi, hắn cũng không có biện pháp khác.
" Đi thôi."
Nhìn mọi người đều chuyển động, Phong Ngọc Thanh cũng đứng lên, trong đôi mắt tràn ngập cơ trí hiện lên một tia sáng không quá rõ ràng.
Nhạc Sơn.
Dù cho linh thú đông đảo, sau khi lại cảm nhận được ở đây nhiều cường giả như vậy đều ẩn nấp, nhóm người sợ sẽ trêu chọc khách không mời mà đến, cho nên đám người Cố Nhược Vân đi hướng dọc theo đường lên đỉnh núi Nhạc Sơn, không có linh thú hung mãnh xuất hiện.
Nhưng mà sắc mặt Phong Ngọc Thanh ngày càng ngưng trọng, ánh mắt ngóng nhìn thật sâu chỗ đỉnh núi không xa, đáy mắt hiện lên tia sáng.
" Ta cảm nhận được phía trên đỉnh núi này, tựa hồ có cái gì đó không giống như đồ vật bình thường," ánh mắt hắn hơi trầm xuống, " Có lẽ, thám hiểm di tích hiện tại không có dễ dàng như vậy."
Chỉ là, hắn nhất định phải thử một lần, đây là biện pháp duy nhất hắn chiến thắng Phong Tiêu Tiêu.
Hơn nữa nếu có được sự truyền thừa kia, chẳng những thực lực của hắn được khôi phục, hơn nữa có thể đạt được cảnh giới mới....
" Mai trưởng lão, ngươi nói Phong Ngọc Thanh tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì?"
Trong đội ngũ Mị Tông, một hắc y nữ tử nhăn lại mày liễu, nhìn về phía Phong Ngọc Thanh với vẻ mặt phức tạp, càng nhiều hơn chính là trầm tư.
" Việc này còn phải nói sao?" Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng, " Phế vật Phong Ngọc Thanh tới nơi này có thể có chuyện gì? Còn không phải là ở trong di tích muốn tìm xem có kỳ ngộ nào hay không trợ giúp hắn khôi phục thực lực, đáng tiếc vô luận hắn nỗ lực như thế nào đều không thể làm được! Vận trưởng lão, chuyện này chúng ta cũng không cần nói cho Phong Tiêu Tiêu, dù sao phế vật Phong Ngọc Thanh này cũng sẽ không làm nên trò trống gì."
Nữ tử được xưng là Vận trưởng lão mặt mày trầm xuống, thật lâu sau tầm mắt nàng từ trên người Phong Ngọc Thanh dời về phía Cố Nhược Vân, nói: " Không biết vì sao, ta cảm thấy nữ tử này không đơn giản."
Mai trưởng lão liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, nhạo báng một tiếng: " Nữ nhân này đi theo bên người Phong Ngọc Thanh, còn không phải nhìn trúng thân phận Phong Ngọc Thanh là thiếu chủ Phong Cốc? Nếu không mà nói vì sao nàng phải nịnh bợ một cái phế vật?"