Nói xong lời này, Tử Ngọc xoay người đi đến bên cạnh Cố Nhược Vân, vẻ mặt tức giận nói: “ Chủ tử, rõ ràng người Ẩn Môn mắt chó nhìn người! ban đầu ta còn nghĩ rằng Ẩn Môn cường đại biết bao nhiêu, hiện giờ vừa thấy cũng không có gì ghê gớm, Ẩn Môn có thể bồi dưỡng ra loại người như tả sứ thì có tiền đồ gì? Hiện tại chúng ta đi thôi, thiên phú chủ tử cường đại, không có Ẩn Môn cũng không hạn chế được ngươi phát triển thực lực.”
Cố Nhược Vân hơi hơi gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “ Được.”
Cuối cùng nàng nhìn thoáng qua cửa lớn cao ngất của Ẩn Môn, không có bất luận do dự gì liền hướng chân núi đi xuống.
Không sai!
Nàng tiến vào Ẩn Môn xác thật là vì truyền thừa! Nhưng mà, cho dù không chiếm được cái truyền thừa này nàng cũng có thể tự mình đột phá! Chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi, hiện tại, nàng không cần phải một hai tiến vào.
Sở La sợ ngây người, kinh ngạc nhìn về phía Tử Ngọc cùng Cố Nhược Vân đang đi xuống chân núi, chớp chớp đôi mắt.
Hai gia hỏa này cứ tính toán rời đi như vậy sao?
Chủ tử trăm cay ngàn đắng mới có được cơ hội tiến vào truyền thừa, chẳng lẽ cứ từ bỏ như thế?
“ Chủ tử, các ngươi cứ đi như vậy sao?”
Nàng do dự nửa ngày, vẫn là có chút không cam lòng hỏi.
Tử Ngọc hung hăng trừng mắt Sở La, phẫn nộ nói: “ Ngươi nghe không hiểu lời người khác sao? Bọn họ đã hạ lệnh trục khách, chúng ta còn ở nơi này làm cái gì? Nếu bọn họ không cho chúng ta tiến vào Ẩn Môn thi chúng ta rời đi thôi, chỉ là hy vọng bọn họ đừng hối hận! Đến lúc đó chỉ sợ các ngươi có tới thỉnh, chủ tử nhà ta cũng sẽ không tiến vào Ẩn Môn!”
Ánh mắt hắn chuyển hướng về phía hai gã đệ tử canh cửa Ẩn Môn, hung tợn nói: “ Nhớ kỹ lời các ngươi vừa nói, đừng trách chúng ta không có cho Ẩn Môn các ngươi cơ hội, một khi chủ tử nhà ta đi rồi sẽ không quay đầu lại, trừ phi để cái tên tả sứ vương bát đản kia lăn tới dập đầu nhận sai với chủ tử nhà ta!”
Nghe thấy Tử Ngọc kêu ngạo nói lời này, hai đệ tử Ẩn Môn đều nhịn không được nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập khinh miệt, hiển nhiên chưa từng đem lời hắn nói để vào mắt.
Ẩn Môn sẽ thỉnh bọn họ trở về sao? Thật là chê cười.
Một người thất bại trong khảo hạch, lại có tư cách gì tiến vào bên trong Ẩn Môn?
“ Tử Ngọc, chúng ta đi thôi.”
Cố Nhược Vân đưa lưng về phía Tử Ngọc, nhàn nhạt nói: “ Thời gian không còn sớm, hy vọng có thể xuống núi trước khi trời tối.”
“ Vâng, chủ tử,” Tử Ngọc nhìn đệ tử Ẩn Môn lần nữa, xoay người hướng về phía Cố Nhược Vân đi tới, chợt hắn nhìn thấy Sở La không có động tác, không nhịn được rừng mắt với nàng, “ Ngươi còn thất thần làm gì, tục ngữ nói không tranh màn thầu cũng muốn tranh khẩu khí, chủ tử chúng ta không phải là người một hai muốn cái truyền thừa kia, vì sao phải bị người ta khinh nhục như thế? Cho dù thực lực của chúng ta yếu, ta cũng chỉ là một người ở cảnh giới Siêu Phàm, không thể so sánh với thế lực của Ẩn Môn, nhưng ta cũng phải có khí phách! Hành vi của Ẩn Môn quả thực đáng giận!”
( không tranh màn thầu cũng muốn tranh khẩu khí: cái này ta tìm không ra, đại loại là không giành đc việc gì thì cũng phải có lòng tự tôn á... ;-()
Sở La ngơ ngác nhìn dung nhan tức giận của Tử Ngọc, không biết vì sao, thế nhưng lại cảm thấy hắn như thế chính là......
Quá có khí phách!
“ Không nghĩ tới thực lực của ngươi yếu, thật ra khí thế lại không nhỏ,” Sở La quay đầu, cũng không nhìn Tử Ngọc thêm một cái, mượn việc này che giấu đi một mạt đỏ ửng trên mặt kia, “ Về sau ta cũng sẽ không cười nhạo thực lực của ngươi yếu, cũng sẽ không khi dễ ngươi.”
Tử Ngọc lúc này hoàn toàn nổi nóng, căn bản không có phát hiện ra Sở La khác thường, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “ Ngươi biết thì tốt rồi, chủ tử nhà ta một nhân vật cường đại như vậy, dựa vào cái gì lại ở chỗ này cho người ta nhục nhã? Còn không phải chỉ là một cái Ẩn Môn thôi sao! Có gì đặc biệt hơn người, sớm muộn gì cũng có một ngày Ma Tông chúng ta sẽ siêu việt hơn người Ẩn Môn!”