Quận Vương củng củng nắm tay, lĩnh mệnh rời đi.
Nháy mắt hắn xoay người đi ra cửa cung, một mạt tươi cười âm hiểm xuất hiện trên mặt hắn, tươi cười kia mang theo đắc ý cùng ác độc, còn có thằn sắc nhất định phải làm được.
Không để cho bất luận kẻ nào biết Thiên Nguyệt đế quốc bao vây diệt trừ thiếu chủ Minh Phủ? Sao có thể? chờ sau khi hắn thành công có được Thượng Cổ Thần Tháp, tất nhiên sẽ đem việc này truyền ra ngoài, lúc đo người Minh Phủ sẽ phẫn nộ phái người đi chinh phạt hoàng đế Thiên Nguyệt!
Mà chính mình, chỉ cần có Thượng Cổ Thần Tháp trong tay liền cao chạy xa bay, đem tất cả cục diện rối rắm này giao cho hoàng đế Thiên Nguyệt ngu xuẩn!
Ai kiu hắn không có đầu óc lại bị người khác lợi dụng tốt như vậy, ha ha ha!
Nghĩ về chuyện này, Quận Vương có một loại xúc động muốn ngửa đầu cười to, nhưng lại ngại hoàng đế Thiên Nguyệt đang ngồi trên long ỷ, hắn cũng giấu diếm rất tốt không đem nội tâm kích động biểu hiện ra ngoài.
Lúc này, Quận Vương cũng không có nhìn thấy, sau khi hắn rời đi, cũng điện vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh màu đen.
Đây là một lão giả toàn thân đều bị áo bào đen bao phủ, âm trầm khủng bố, cả người hắn tản mát ra hàn khí âm lãnh, giọng nói khàn khàn: " Bệ hạ, không biết ngươi có gì phân phó?"
" Về sau, ngươi đi theo sau Quận Vương cùng hắn chấp hành nhiệm vụ," hoàng đế Thiên Nguyệt hơi hơi nheo lại con ngươi, đáy mắt hiện lên một đạo sát khí, " Chờ sau khi thành công lấy được Thượng Cổ Thần Tháp, ngươi liền đem hắn giải quyết luôn đi."
Lão giả áo đén không có bất cứ kinh ngạc nào, cũng không có biểu hiện gì, hắn chỉ cung kính cúi đầu, giọng nói khàn khàn lộ ra: " Vâng, bệ hạ."
Phỏng chừng Quận Vương thông minh một đời cũng không nghĩ đến, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau! Đang lúc hắn cho rằng chính mình lừa gạt hoàng đế Thiên Nguyệt thành công, hơn nữa còn lợi dụng hắn, mà trong lòng đối phương cũng đã biết rõ ràng! càng là có hậu chiêu.
" Quận Vương người này có dã tâm rất lớn, ta đoán lần này hắn phái đi trong đó sẽ có hơn một nửa là nhân mã của hắn, như vậy cũng tốt, miễn cho ta tổn thất quá nhiều người, đến lúc đo ngươi đem những người liên quan giải quyết toàn bộ! Để tránh lộ ra cái gì! Hiện tại chúng ta căn bản không thế đôi đầu chính diện với Minh Phủ!"
Sau khi người áo đen lĩnh mệnh, liền củng củng nắm tay, cung kính lên tiếng: " Tuân lệnh, bệ hạ!"
Nói xong những lời này, hắn liền lui ra, mà sau khi hắn lui ra toàn bộ cung điện lại khôi phục im ắng như cũ, hoàng đế Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn cửa cung điện đóng chặt, không biết suy nghĩ cái gì.
.............
Trong rừng rậm yên tĩnh, gió nhẹ phất qua, không biết vì sao vừa rồi Thiên Bắc Dạ còn đang ôm Cố Nhược Vân đi trên đường bỗng nhiên dừng lại, trên dung nhan tuyệt mỹ nâng lên một nụ cười.
" Vân nhi, ngươi nói xe sau khi chúng ta đối phó Tô Lâm, Quận Vương sẽ bỏ qua chúng ta sao?"
Cố Nhược Vân tựa hồ cũng đã nhận ra cái gì, nhàn nhạt cười: " Thế nhân toàn cho rằng Quận Vương là một người hiểu đạo lý, nhưng thật ra ta cảm thấy cũng không phải như vậy! Nếu như Quận Vương thật sự hiểu lý lẽ, cũng sẽ tạo thành một nữ nhi giống như Tô Lâm vậy, Tiểu Dạ, ngươi thấy ta nói có đúng không?"
" Không sai," Thiên Bắc Dạ gật gật đầu, mắt nhìn những cành cây đang rung động, ý cười trên mặt càng sâu, " Cho nên, nếu ngươi đã đến rồi vậy xuất hiện đi! Không cần phải trốn tránh nữa."
Xoát!