Edit: kaylee
Tầm mắt của hắn nhìn Tiểu Tầm Nhi trong ngực Cố Nhược Vân, bàn tay vừa nhấc, lập tức kéo nãi oa nhi vào bên trong ôm ấp của mình, đáy mắt hàm chứa ý cười nồng đậm.
"Đứa nhỏ này mới hai tuổi, thực lực đã đến Võ Tôn."
Cố Nhược Vân sợ run một chút, vừa rồi nàng chỉ lo nói chuyện với Tá Thượng Thần, đều chưa từng tra thực lực của Tiểu Tầm Nhi.
"Ngươi nói hắn đến Võ Tôn?" Nàng ngây ngẩn cả người, chần chờ hỏi.
"Tự ngươi xem chẳng phải sẽ biết?"
Tử Tà cười khẽ một tiếng, dịu dàng ôm Tiểu Tầm Nhi trong ngực.
Tiểu Tầm Nhi cũng không chống cự tiếp xúc của hắn, đôi mắt to đáng yêu tò mò nhìn chăm chú vào nam tử tà mị ôm mình.
"Đúng rồi, chuyện này ta quên nói với ngươi," Tá Thượng Thần đột nhiên phản ứng lại, giải thích với Cố Nhược Vân: "Nhi tử của ngươi có chút ý tứ, hắn có thể lấy ra linh lực trên đan dược, nạp linh lực này vì mình dùng, đây là nguyên nhân hắn có thể đột phá nhanh như vậy."
Tâm Cố Nhược Vân từng chút trầm mặc xuống.
Lấy ra linh lực trên đan dược? Điểm này, nhưng là cực kì giống Manh Manh! Chẳng lẽ Manh Manh tồn tại, có quan hệ gì đó với Tiểu Tầm Nhi? Nếu không, Tiểu Tầm Nhi cũng không có khả năng giống như Manh Manh, coi đan dược là vật phẩm tăng lên thực lực.
"Mẫu thân," Tiểu Tầm Nhi nhìn thấy biểu cảm của Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, sốt ruột muốn khóc ra: "Là Tầm Nhi giống quái vật, mẫu thân không cần Tầm Nhi nữa sao? Ô ô, Tầm Nhi không muốn rời đi mẫu thân, mẫu thân đừng vứt bỏ Tầm Nhi..."
Âm thanh non nớt của Tiểu Tầm Nhi làm Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, nàng nhận lấy tiểu oa nhi từ trong lòng Tử Tà, dịu dàng an ủi nói: "Tầm Nhi, con không phải là quái vật, con là thiên tài, là thiên tài tuyệt thế! Cho dù con là quái vật, mẫu thân cũng sẽ không vứt bỏ con."
"Ba!"
Tiểu Tầm Nhi thấu cái miệng nhỏ nhắn qua, hung hăng hôn một cái ở trên má Cố Nhược Vân, hắn khanh khách cười nói: "Tầm Nhi thích mẫu thân nhất."
Cố Nhược Vân cười cười, chuyển mắt nhìn về phía Tử Tà.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, luôn cảm thấy ý cười của Tử Tà mang theo một chút chua sót...
"Tử Tà?"
Nàng nhìn Tử Tà trước mắt, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì," Tử Tà phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu: "Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên rời đi chỗ này, Vân Nhi, chúng ta cùng nhau tụ lực, phá vỡ trận pháp."
"Ừ."
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, lập tức tập trung tất cả lực lượng ở trên tay, ngay sau đó, cùng Tử Tà cùng nhau đánh toàn bộ lực lượng về phía trận pháp...
Ầm!
Theo một tiếng vang kịch liệt, trận pháp ‘ầm ầm’ nổ tung, vách tường vô hình này cũng biến thành ánh sáng như thủy tinh, tiêu tán ở bên trong không khí...
"Chúng ta rốt cục rời đi."
Cố Nhược Vân hít một hơi thật sâu, nói: "Yêu nghiệt, hiện tại ta muốn đi tìm tiểu Dạ, ngươi về Hồng Liên Lĩnh một chuyến trước, ta rời đi phụ mẫu lâu như thế, chỉ sợ hiện tại bọn họ đang ở sốt ruột chờ ta."
"Nha đầu."
Tử Tà không đợi Tá Thượng Thần trả lời, lập tức nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Hiện tại chúng ta đi tìm Thiên Bắc Dạ, cũng không nhất định có thể tìm được hắn, huống chi, ngươi ngây người ba năm ở trong trận pháp, thời gian ba năm, ngươi có biết bên ngoài sẽ có biến hóa gì?"
Ba năm, là đủ thay đổi tất cả!
"Cho nên, ta đề nghị chúng ta về Hồng Liên Lĩnh trước, đến lúc đó, để cho người Hồng Liên Lĩnh đi tìm hắn, chỉ cần tìm được tin tức của hắn, chúng ta có thể xuất phát."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, đột nhiên trong lúc đó, nàng giống như nghĩ tới cái gì, hỏi: "Tử Tà, ngươi có nhận biết Thương Minh hay không?"