Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

chương 1725: đại hôn, khắp chốn mừng vui (ba)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: kaylee

Sau khi Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn thấy nữ nhân có thai, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc trong giây lát trầm xuống, một chút sát khí chợt lóe lên từ đáy mắt.

Phanh!

Hắn một chưởng chụp ở trên bàn, bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt lãnh liệt ngóng nhìn nữ nhân có thai, lạnh giọng nói: "Mộ Dung Thiến, ngươi lại tới nơi này làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng nơi này là thiên hạ của ngươi?"

"Hồng Liên Lĩnh chủ, ngươi không cần thẹn quá thành giận?" Mộ Dung Thiến lạnh lùng cười một tiếng: "Ta tới nơi này, tự nhiên là vì tìm kiếm hôn phu của ta."

Nói xong lời này, ánh mắt của nàng ta chuyển về phía Thiên Bắc Dạ, ánh mắt ban đầu còn tràn ngập tức giận bình tĩnh trở lại, chậm rãi mở miệng.

"Dạ, chàng quên hứa hẹn lúc trước của chúng ta sao? Bên trong bụng của ta, còn hoài hài tử của chàng, vì sao chàng lại vứt bỏ ta cưới nữ tử này?" Mộ Dung Thiến chỉ Cố Nhược Vân, bi thương nhìn Thiên Bắc Dạ: "Đến cùng nàng dùng cái biện pháp gì, làm cho chàng nguyện ý cưới nàng?"

Ầm!

Giống như sét đánh giữa trời quang, các tân khách tiến tới tham gia hôn lễ đều ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Thiên Bắc Dạ.

Chẳng lẽ đế hậu vậy mà cấu kết với nữ tử khác? Kết quả, nữ tử này còn tìm tới cửa?

Sắc mặt Thiên Bắc Dạ dần dần âm trầm xuống, đột nhiên, hắn dương lên khóe môi, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ nâng lên một nụ cười lạnh.

"Ngươi cho rằng, có Vân Nhi ở bên, ta sẽ coi trọng ngươi? Không biết ngươi cẩu thả với nam tử nào, làm cho ngươi có thai, lại bị người vứt bỏ, ngược lại muốn vu oan cho ta."

Thiên Bắc Dạ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại rõ ràng biết, Mộ Dung Thiến hoài chẳng phải đứa nhỏ của hắn.

Hắn ngay cả chạm vào đều không có chạm qua nàng ta, làm sao nàng ta có thể mang thai đứa nhỏ của hắn? Bởi vậy có thể thấy được, khẳng định là Mộ Dung Thiến không biết từ chỗ nào mang thai, lại muốn mạnh mẽ đưa đứa nhỏ cho hắn.

Đáng tiếc, cả đời này, trừ bỏ Cố Nhược Vân ra, hắn sẽ không để những người khác vào mắt...

"Dạ, ngươi nói cái gì?"

Mặt Mộ Dung Thiến trắng ra một chút, thống khổ nhìn về phía Thiên Bắc Dạ: "Chẳng lẽ ngươi đã quên tất cả chuyện chúng ta đã phát sinh hơn một năm nay? Rõ ràng ở trên giường chàng còn dịu dàng với ta như vậy, hiện giờ lại đảo mắt không nhận người, ngươi thật đúng là gặp lợi quên nghĩa!"

Nàng ta từng tiếng chỉ trích, biểu cảm ai oán rơi vào trong mắt người không rõ chân tướng, thật đúng sẽ cho rằng Thiên Bắc Dạ là loại tiểu nhân gặp lợi quên nghĩa!

Khuôn mặt Thiên Bắc Dạ càng khó coi, trong đôi mắt yêu dị nhiễm một chút thị huyết.

"Mấy năm nay, ta luôn bế quan dưỡng thương, chưa từng gặp ngươi, nếu ngươi cố ý cho rằng đứa nhỏ này là của ta! Ta đây không để ý hiện tại lấy nó ra lấy máu nhận thân!"

Xôn xao!

Ngay tại lúc Mộ Dung Thiến sững sờ, Thiên Bắc Dạ đã đến bên thân thể của nàng ta, ngón tay thon dài dừng ở phía trên bụng của nàng ta, sát ý trên người vô cùng nồng đậm, giống như hắn chỉ cần hơi dùng lực một chút, là có thể lấy ra đứa nhỏ trong bụng nàng ta.

Một sự sợ hãi tràn ngập ở trong lòng Mộ Dung Thiến, nàng ta kinh hoảng hô to lên.

"Dạ, ngươi không thể làm như vậy, đây là hài tử của ngươi, hổ độc cũng không ăn thịt con, ngươi có thể nào nhẫn tâm như thế."

Phụt!

Đúng lúc này, trong tay Thiên Bắc Dạ nhiều ra một thanh chủy thủ, nháy mắt đã đâm chủy thủ vào bên trong bụng của Mộ Dung Thiến, máu tươi chợt phun ra, làm cho bộ hỉ bào màu đỏ kia càng thêm tiễn diễm.

Kỳ thực, lấy thực lực của Thiên Bắc Dạ, hoàn toàn không cần dựa vào chủy thủ, nhưng mà hắn sợ máu của Mộ Dung Thiến sẽ làm bẩn tay hắn, hắn mới có thể dùng chủy thủ để mổ bụng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio