- Tiểu Dạ...
Cố Nhược Vân có chút sững sờ nhìn người nam tử áo đỏ đang đứng dưới ánh trăng kia, nhịn không được mà nhẹ giọng gọi.
Nam tử cuối cùng cũng quay đầu lại, khi con ngươi khát máu tàn nhẫn dừng lại trên dung nhan thanh tú kia, chậm rãi trở về độ ấm nóng thường ngày, môi đỏ khẽ mở, giọng nói tràn ngập tưởng niệm:
- Tiểu Vân, ta đã trở về...
Đúng vậy, hắn đã trở về, lần nữa về bên cạnh nàng, sau này không điều gì có thể chia tách bọn họ.
Hơn nữa lần tỉnh lại này, hắn cũng đã có đủ khả năng bảo vệ nàng.
Cho dù là trăm ngàn tên Võ Tôn đến đánh, cũng không kẻ nào có thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút...
Cố Nhược Vân khẽ cười một tiếng, nụ cười kia không lạnh nhạt như trước nữa, mà mang theo nhu hòa cùng ấm áp:
- Tiểu Dạ, chào mừng ngươi trở về.
Bỗng nhiên, một đôi tay duỗi tới, đem nàng kéo vào trong ngực, ở trong cái ôm ấm áp kia, tất cả bôn ba cùng lo lắng nhiều ngày nay cuối cùng cũng tan biến. Bởi vì khi ở trong lồng ngực người nam nhân này, nàng luôn luôn có cảm giác an tâm như vậy.
- Vân Nhi, dù những ngày qua ta luôn trong trạng thái ngủ say, nhưng những việc xảy ra xung quanh ta đều biết rõ, khoảng thời gian này, ngươi vất vả rồi.
Lúc này, hắn gọi nàng là Vân Nhi, chứ không phải là tiểu Vân, mà Cố Nhược Vân vẫn còn đang trong sự kích động thoát ra, cũng không phát hiện điều này.
Trong mắt Thiên Bắc Dạ tràn đầy đau lòng, mười tầng thử thách lưu đày, cuối cùng nàng làm sao có thể vượt qua tất cả? Còn có, lúc nàng bi thống cùng phẫn nộ vì Tử Tà chết đi, hắn thật sự muốn phá vỡ tất cả để làm bạn bên nàng.
Nhưng mà dù cho hắn muốn tỉnh lại như thế nào, hắn đều không thể mở mắt.
Nam Cung Nguyệt ngây dại, kinh ngạc nhìn nam tử tóc bạc trước mắt, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Từ trước tới nay nàng đều chưa từng thấy qua nam nhân nào xuất trần tuyệt diễm như vậy, cũng chưa từng nghĩ trên thế gian này sẽ xuất hiện người đẹp tới mức này. Nhưng làm cho Nam Cung Nguyệt thưởng thức không chỉ có dung mạo tuyệt sắc của nam tử này, mà còn cả thực lực cường hãn khiến người khác rung động.
Nam nhân này rõ ràng là một cường giả! Mà lại vừa đúng loại nam nhân mà nàng yêu thích.
- Xem ra ngươi thật sự thích lừa gạt người khác.
Nam Cung Nguyệt chậm rãi mở miệng, cười lạnh một tiếng, ánh mắt kiêu căng nhìn Cố Nhược Vân.
- Ngươi dùng cái khuôn mặt thanh cao giả tạo kia của ngươi lừa gạt được không ít người đúng không? Rõ ràng chính là dối trá! Chỉ vì chút quyền thế, ngươi liền muốn câu dẫn phụ thân ta, còn chuyện gì mà ngươi không làm được? Đoán chừng có rất nhiều người còn không phát hiện khuôn mặt thật của ngươi, bị ngươi chơi đùa xoay vòng, mà ta, sẽ để cho tất cả mọi người thấy rõ ngươi là loại nữ nhân gì!
Nàng nghĩ sau khi nàng nói xong những lời này, nam nhân trước mắt khẳng định cũng là người biết phân biệt, dù sao, không có nam nhân nào có thể chịu đựng được loại nữ nhân chỉ vì quyền thế cùng tiền tài mà nịnh bợ nam nhân khác.
Nhất là, còn dùng khuôn mặt thanh cao kia lừa gạt tất cả mọi người.
Nghe được những lời này, nam nhân áo đỏ tuyệt thế kia cuối cùng cũng có động tĩnh, hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt rơi xuống người nàng.
Trong chớp mắt, trái tim của Nam Cung Nguyệt giống như ngừng đập một nhịp, ánh mắt ngơ ngác nhìn chăm chú dung nhan tuyệt thế của người nam nhân kia, mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái.
Nếu như có thể ở cùng nam nhân tuyệt thế như vậy một đêm, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không quên được.
- Dừng tay!
Nhìn thấy Thiên Bắc Dạ đi đến chỗ Nam Cung Nguyệt, sắc mặt Dạ Du bỗng nhiên đại biến, đứng sau lưng Nam Cung Nguyệt còn đang si mê cái đẹp quát to:
- Nguyệt Nhi, ngươi mau chạy đi!
Ngay lúc Nam Cung Nguyệt nói ra mấy lời kia, trên người nam nhân này liền tỏa ra sát khí nồng đậm.
Dạ Du hoàn toàn tin rằng, giờ phút này, hắn thật sự muốn giết chết Nam Cung Nguyệt.
Đáng tiếc, Nam Cung Nguyệt vẫn không có một chút phản ứng, sau đó, nàng ta còn đi tới chỗ Thiên Bắc Dạ.