Cho tới bây giờ cũng vậy!
Quan trọng hơn chính là, Thiên Bắc Dạ của hiện tại khiến nàng cảm thấy có chút bất đồng với trước kia.
Tiểu Dạ trước kia giống như là một hài tử đơn thuần, mà hắn của hiện tại lại giống như là trưởng thành chỉ sau một đêm...
- Tiểu Dạ, ta còn mang trên vai mối hận
Cố Nhược Vân hơi nhíu mày, hồi sau lại mở to đôi mắt, nhìn gương mặt khôi ngô tuyệt thế của nam nhân mà nói:
- Mẫu thân ta chết thảm, ông ngoại cùng gia tộc đều bị diệt, thế nhưng nam nhân cặn bã vẫn dám đem chính mình phô trương khắp nơi rằng hắn là một người con rể hiếu thuận! Thù này, ta cả đời khó quên! Cho nên có một số việc, đợi báo xong thù xong ta mới có thể xem xét.
Thiên Bắc Dạ nhếch môi cười nhạt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Nhược Vân, giọng điệu không tàn nhẫn và đẫm máu như khi đối với kẻ khác, mang đầy dịu dàng cùng yêu thương.
- Vậy ta chờ nàng! Nếu nàng cần giúp, hãy nói với ta, thù của nàng, ta sẽ vì nàng mà giải quyết tất cả. Kẻ nào khiến nàng tổn thương, ta sẽ khiến hắn hồn bay phách lạc!
Hắn yêu nàng như thế, sao có thể cam lòng để những kẻ khác làm nàng tổn thương?
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến những việc mà nàng đã gặp ở kiếp trước, trong lòng Thiên Bắc Dạ liền hừng hực sát khí. Thật lâu sau đó, mới có thể bình phục tâm tình, cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt.
- Vân Nhi, nàng nói nàng có vật gì phải cho ta xem?
- Là cái này
Ánh mắt Cố Nhược Vân lóe lên, cầm trên tay một chiếc hộp màu đen cổ quái.
- Cái này là trước kia có người tặng cho ta, nhưng ta lại không biết rốt cuộc nó có tác dụng gì, chàng có thể giúp ta nhìn một chút được không?
- Ân?
Thiên Bắc Dạ nheo mắt, một tia sáng kỳ dị chợt lóe lên, sắc mặt của hắn có chút kinh ngạc:
- Đây là Thần Khí?
Thần Khí?
Cố Nhược Vân run lên bần bật:
- Thần Khí? Chàng chắc chắn?
Trong tất cả vũ khí, Linh Khí đã là một sự tồn tại vô cùng quý giá, những phiến đại lục có chứa Linh Khí chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi, đây lại còn là Thần Khí trong truyền thuyết!
Bây giờ nàng đã có Thần Khí của Thượng Cổ Thần tháp, trước mắt còn chưa biết là có tác dụng gì.
Là Thần Khí, chẳng trách nó lại siêu thoát thế tục mà tồn tại
- Không sai, là thần khí! Hơn nữa còn là không gian thần khí!
- Không gian thần khí? Giống như Thượng Cổ Thần tháp?
Cố Nhược Vân càng khiếp sợ hơn. Nàng biết rằng, Thần Khí tôn quý nhất chính là không gian Thần Khí.
- Không phải
Thiên Bắc Dạ lắc đầu:
- Thượng Cổ Thần tháp là Thần Khí cổ xưa, so với Thần Khí còn tôn quý hơn. Vân Nhi, Thần Khí không giống như vũ khí,nó phải dùng linh hồn tiến hành khế ước. Một khi khế ước đã được tiến hành, trừ phi hồn bay phách lạc, bằng không bất luận luân hồi mấy kiếp, nó đều sẽ bám theo nàng.
Cố Nhược Vân gật đầu, hít thở thật sâu, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Nàng đem linh hồn của chính mình tạo một đạo ấn ký bên trong chiếc hộp màu đen ở trước mặt. Trong phút chốc, một luồng sáng màu đen tràn ra, ngay sau đó trong hộp xuất hiện hai chữ lớn màu vàng.
- Thật ngốc
Cố Nhược Vân mở to hai mắt, nhìn chữ lớn trong hộp, nói:
- Thì ra khế ước Thần Khí lại đơn giản như vậy.
- Khế ước Thần Khí cũng không phải đơn giản,
Thiên Bắc Dạ cười cười, tiếp tục nói:
- Thần khí không phải ai cũng có thể khống chế. So với Linh Khí, nó có càng nhiều linh trí, càng sẽ tự mình chọn chủ, linh hồn của nàng có độ khế ước cùng nó khá cao, nên nó mới có thể chọn nàng. Vân Nhi, nàng hãy đặt tên cho nó đi!
Cố Nhược Vân khẽ vuốt cằm, suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng:
- Vậy gọi nó là Tiểu Hắc!
“Vù vù!”
Nghe được cái tên này, Tiểu Hắc từ trên tay Cố Nhược Vân bay lên, như là đang kháng nghị.