Edit: kaylee
Trái tim của Hạ Sơ Tuyết run lên, nàng ta gắt gao cắn môi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Kim Đế.
"Kim đại ca, ta muốn hỏi người…... Có phải người, thích tỷ tỷ hay không?"
Thích?
Kim Đế nở nụ cười.
Nàng ta vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ, có một loại cảm tình, không liên quan đến , lqđ cũng không liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt.
Nữ tử kia, là người có thể làm cho hắn đáng giá tin cậy! Cũng chính là nói, cho dù là bại lộ khuyết điểm toàn thân hắn ở trước mắt nàng, hắn cũng tin tưởng, nàng tuyệt sẽ không chỉ kiếm vào hắn!
Loại tín nhiệm này, vượt ra ngoài tất cả rồi!
Mà ở trên đời này, người có thể làm cho hắn an tâm như thế, tin tưởng như thế, cũng chỉ có một người này mà thôi.
"Ngươi có chút nhiều lời," Khuôn mặt Kim Đế lại khôi phục lạnh lùng kia, trong mắt màu vàng vẫn là khí phách quân lâm thiên hạ kia như trước: "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Hạ gia các ngươi làm tốt bổn phận của mình là được rồi! Nếu có chuyện gì, ta sẽ đến giúp đỡ, nhưng mà đừng khẩn cầu cái gì khác!"
Hạ Sơ Tuyết cười khổ một tiếng: "Ta hiểu được, Kim đại ca, hôm nay ta hẹn người tới nơi này, lee~lqđ chính là muốn biết người chạy đến Lưu Phong quốc, có phải vì Y thánh Bạch Trung Thiên ở nơi này hay không?"
Kim Đế nhìn Hạ Sơ Tuyết, khẽ gật đầu: "Không sai! Ta quả thật chiếm được tin tức ông ta ở Lưu Phong quốc, chuyện này cứ giao cho ta xử trí, kẻ thương hại Vân Nhi, bản đế một người cũng sẽ không bỏ qua!"
Ầm!
Sau khi nói xong, khí thế cường đại lập tức khuếch tán ra từ trên người nam tử, kim bào bay lên, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia càng thêm khí phách lăng vân.
Hạ Sơ Tuyết thu lại tia sáng trong mắt, nhìn kim bào nam tử khí phách, nghiêm cẩn mà thành khẩn nói: "Kim đại ca, thù của tỷ tỷ cũng là thù của ta! Những năm gần đây ta hao hết khổ tâm mới tra được hung thủ thương hại tỷ tỷ, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không làm cho ông ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Nếu không tiễn ông ta đi địa ngục, sợ rằng tỷ tỷ sẽ không thể an tâm."
Nàng ta quả thật là hao hết khổ tâm!
Hao hết khổ tâm làm cho Kim Đế cho rằng giết Hạ Nhược Vân chính là Y thánh Bạch Trung Thiên.
Buồn cười là, dù Kim Đế có danh hiệu đế vương của một quốc gia, lại vẫn rơi vào bên trong âm mưu này.
"Được."
Nhìn chân thành trên mặt Hạ Sơ Tuyết kia, rốt cục khuôn mặt tuấn mỹ của Kim Đế cũng nhu hòa lên: "Mặc kệ Bạch Trung Thiên trốn đến nơi nào, l.q.đ ta đều sẽ tìm ra ông ta! Cho nên, trong khoảng thời gian gần đây ta sẽ ngủ lại ở trong khách điếm, nếu như ngươi có tin tức gì, có thể đi khách điếm tìm ta."
"Đã biết, Kim đại ca, ta còn có việc nên rời đi trước."
Hạ Sơ Tuyết cười cười, chỉ là ở trong nháy mắt xoay người, tươi cười trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự âm trầm.
Hạ Nhược Vân! Thật không hiểu ngươi có bản lãnh gì, cho dù đã chết, còn có nhiều người muốn báo thù cho ngươi như vậy! Đáng tiếc, mặc cho thế nhân tuần tra như thế nào, cũng sẽ không biết, người chân chính hại chết ngươi chính là Hạ gia!
Dù sao, trước mặt người khác Hạ gia luôn luôn biểu hiện không tệ đối với ngươi, phụ thân cũng thật từ ái, ai mà lại sẽ nghĩ như vậy đây?
Nghĩ đến đây, Hạ Sơ Tuyết đẩy cửa ra rồi đi xuống, lúc nàng ta lại đi đến đại sảnh, luôn cảm thấy có một đôi con ngươi thanh lãnh nhìn chằm chằm nàng ta, cảm giác kia quá mức quen thuộc, làm lòng của nàng ta đều đang không ngừng phát run.
Chỉ là, ở lúc nàng ta tìm kiếm ánh mắt kia, lại phát hiện thế nào cũng tìm không thấy nơi phát ra.
"Có lẽ gần đây ta quá mệt, cho nên cảm giác có chút sai lầm."
Nàng ta lắc lắc đầu, lập tức đi ra khỏi quán trà.
Ở trong nháy mắt nàng ta bước ra quán trà, Cố Nhược Vân lại ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh lãnh gắt gao nhìn phương hướng nữ tử rời đi, một chút sát ý chợt lóe lên trong mắt.