Edit: Kaylee
"Hạ Sơ Tuyết, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới ngươi là người như vậy! Ta luôn luôn tín nhiệm ngươi như thế, lqqđ ngươi lại làm cái gì? Bức bách Mạc đại ca cưới một nha hoàn? Còn nói lấy thân phận của Mạc đại ca chỉ xứng đôi với nha hoàn bên cạnh ngươi? Nếu Mạc đại ca không theo, ngươi sẽ giam cầm hắn? Chẳng lẽ tất cả thiện lương và tao nhã của ngươi, đều là ngươi ngụy trang ở bên ngoài, vậy lời nói ngươi nói với ta lúc trước, lại có mấy phần có thể tin?"
Tiểu công chúa rất là thương tâm, nếu không phải Cố Nhược Vân lôi kéo nàng đến tìm Mạc Thượng Phi, có lẽ thế nào nàng cũng thật không ngờ Hạ Sơ Tuyết Hạ gia sẽ là người như thế.
"Tiểu công chúa, ta……." Sắc mặt Hạ Sơ Tuyết thay đổi, hình như thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới sao tiểu công chúa lại xuất hiện ở nơi này.
"Ngươi không nói gì nữa," Ánh mắt tiểu công chúa tràn ngập bi thương và tức giận: "Lúc trước ngươi vu oan Y thánh chính là hung thủ giết hại Hạ Nhược Vân, ta vẫn còn biện giải cho ngươi, lee~lqđ cho rằng ngươi chỉ là hiểu lầm Y thánh mà thôi, nhưng hôm nay nghĩ đến, không phải ngươi hiểu lầm! Có lẽ thế nhân không biết, nhưng ngươi là tiểu thư Hạ gia, làm sao có thể không biết Y thánh chính là sư phụ của Hạ Nhược Vân? Vì sao sư phụ của nàng lại giết hại đệ tử của mình?"
Trái tim Hạ Sơ Tuyết bị chấn động một chút, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch.
Rồi sau đó, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Cố Nhược Vân, giờ khắc này vũ nhục đã từng chịu lại xuất hiện ở bên trong trí óc của nàng ta, làm cho sát ý trên người nàng ta càng thêm nồng đậm.
"Cố Nhược Vân, rốt cục tta có cừu oán gì với ngươi? Làm cho mỗi lần ngươi đều gây khó dễ cho ta?"
Không sai!
Mỗi lần gặp nữ tử này, đều không có chuyện tốt gì!
Nếu không phải vì nàng, tiểu công chúa cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này!
"Nếu bọn họ đều đến đây, thì cũng đừng nghĩ rời đi."
Bỗng nhiên, một giọng nói lãnh khốc truyền đến từ phía sau mọi người, Hạ Sơ Tuyết ngẩng đầu, sau khi thấy nam tử trung niên đón nắng sớm đi tới, trên mặt lập tức vui vẻ, vội vàng hô một tiếng: "Phụ thân!"
Hạ Minh nhìn Hạ Sơ Tuyết, cũng không nói thêm gì, con ngươi âm trầm của y dừng ở trên người Cố Nhược Vân, trên mặt dương một nụ cười lạnh.
"Cố Nhược Vân, thế nào? Lần này nam nhân kia không đi cùng ngươi? Hắn không ở bên cạnh ngươi ngươi cũng dám đến chui đầu vô lưới? Nói đi, ngươi nhốt Lục Trầm ở chỗ nào? Nếu ngươi nói ra, có lẽ ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây."
Cố Nhược Vân co rút khóe môi, nhún vai: "Muốn giết người diệt khẩu?"
"Ha ha!"
Hạ Minh điên cuồng nở nụ cười, tiếng cười kia tràn ngập sát khí thị huyết: "Không sai, ta đúng là muốn giết các ngươi! Tuy rằng cho dù các ngươi nói ra chuyện Hạ gia ta làm, cũng sẽ không có người nguyện ý tin tưởng, chỉ là cẩu Hoàng đế Lưu Phong quốc kia có chút phiền phức, bây giờ ta còn không nghĩ trêu chọc một cường giả Võ Đế, cho nên cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu."
Nghe thấy Hạ Minh mắng phụ thân của mình là cẩu Hoàng đế, vẻ mặt tiểu công chúa tức giận, thế nào nàng cũng không nghĩ tới, đám người Hạ gia này ngụy trang sâu như thế.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không tin tưởng, Hạ Minh quân tử nhẹ nhàng, sẽ là một kẻ tiểu nhân xảo trá!
"Hạ Minh, nếu ngươi giết chúng ta, phụ hoàng ta nhất định sẽ truy tìm chân tướng, lúc đó ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được kiếp nạn này sao?" Tiểu công chúa cắn chặt môi, phẫn hận (tức giận + oán hận) trừng mắt nhìn Hạ Minh.
Nhưng mà càng nhiều hơn, vẫn là thất vọng.
Nàng thất vọng với bộ mặt thật của những người này, hơn nữa, nếu bọn họ thật sự đều dối trá như vậy, vậy rốt cục Hạ Nhược Vân là ai hại chết?
Trong giây lát một khả năng rơi vào trong lòng tiểu công chúa, nàng vội vàng che kín miệng, tâm đều run lên.