Edit: Kaylee
"Cố tỷ tỷ."
Tiểu công chúa có chút khẩn trương kéo y phục của Cố Nhược Vân, hỏi: "Hạ Minh dám nói như vậy, trong tay y nhất định nắm át chủ bài, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Cố Nhược Vân cười nhạt: "Thì tính sao? Y có bao nhiêu át chủ bài, ta có thể phá bấy nhiêu át chủ bài của y, nếu ta dám tới nơi này, vậy nhất định có thể rời đi! Ta ngược lại muốn nhìn xem ai có thể ngăn cản ta?"
Ầm!
Khí thế cường hãn từ trên người Cố Nhược Vân bắt đầu khởi động ra, một bộ áo xanh không gió tự bay, lqđ mặt mày của nàng thanh lãnh mà lạnh nhạt, hoàn toàn không để uy hiếp của Hạ Minh ở trong lòng.
"Cố Nhược Vân, ngươi quá mức cuồng vọng, hiện tại ta lập tức cho ngươi hối hận," Sắc mặt Hạ Minh càng thêm khó coi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía bầu trời hậu viện, cung kính củng nắm tay: "Đại nhân, mời ngài ra tay giúp chúng ta một tay!"
Chu Tước đại nhân không muốn để cho thế nhân biết tồn tại của mình, vì vậy cho dù là ở Hạ gia cũng có rất ít người gặp qua nàng.
Cho nên, Hạ Minh mới không có báo ra tục danh của nàng, tin tưởng Chu Tước đại nhân cũng có thể biết mình là đang gọi nó.
Tĩnh!
Toàn bộ đại viện, một mảnh yên tĩnh!
Khuôn mặt Hạ Minh dần dần thay đổi, y giống như đã có thể nhìn thấy những ánh mắt cười nhạo, lại hô lên: "Đại nhân, không phải ngài kêu chúng ta tìm người giúp ngài sao? Cho nên xin ngài xuất ra giúp ta giết những người đó!"
Giọng nói của y vang vọng ở khắp bầu trời, như trước kích không nổi gợn sóng gì.
Mạc Thượng Phi cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Hạ Minh, ngươi đừng cố làm ra vẻ nữa, cho rằng như thế là có thể dọa được chúng ta? Cái gì át chủ bài, căn bản là không tồn tại!"
"Ngươi câm miệng!" Hạ Minh tức đến mức sắc mặt xanh mét, tức giận rống lớn nói: "Những năm gần đây, ngươi ăn uống ở Hạ gia ta, không biết hồi báo còn giúp người ngoài khi nhục (bắt nạt + nhục nhã) người Hạ gia ta! Quả thực chính là một bạch nhãn lang, ta nuôi không ngươi!"
Một chút sắc bén chợt lóe lên từ đáy mắt, châm biếm trong mắt Mạc Thượng Phi càng sâu: "Nuôi không ta? Sáu năm, llêqquýđđôn ta trở thành hộ vệ Hạ gia ngươi sáu năm, nhưng không có lấy tới tay một Kim tệ nào! Mà ta nhớ kỹ ân thu lưu của Hạ gia đối với ta, cũng làm hộ vệ không công sáu năm này, tới bây giờ ngươi lại nói nuôi không ta? Ân đức của Hạ gia các ngươi đối với ta, sáu năm này ta đã hồi báo cho các ngươi, từ đây về sau, không thiếu nợ lẫn nhau!"
"Ngươi…….." Hạ Minh hung hăng nhìn Mạc Thượng Phi: "Mạc Thượng Phi, tiểu súc sinh ngươi này, một ngày nào đó ngươi sẽ không chết tử tế được."
Đùng!
Sau khi vừa nói xong lời này, một bàn tay hung hăng vung đến, lập tức đánh bay thân thể Hạ Minh ra ngoài.
Cố Nhược Vân nâng lên khóe môi, nhẹ xoa tay mình, nhàn nhạt hỏi: "Hạ Minh, nếu các ngươi tìm không ra giúp đỡ thì tránh ra cho ta, nếu không, ta không để ý hôm nay cho Hạ gia các ngươi máu chảy thành sông!"
Con ngươi Hạ Minh âm trầm xuống, cuối cùng vẫn là hít một hơi thật sâu, nói: "Để cho bọn họ đi."
"Vâng, gia chủ!"
Nghe nói như thế, mọi người đều phân tán ra, nhường ra một con đường.
"Mạc Thượng Phi, ngươi đi theo tiểu công chúa đi hoàng cung," Cố Nhược Vân nhìn Mạc Thượng Phi, nói: "Đừng đến Hạ gia nữa."
"Được."
Mạc Thượng Phi gật gật đầu, hắn biết nếu hôm nay Cố Nhược Vân không đến kịp thời, sợ rằng mình thật sự cũng không cách nào rời đi nơi này.
Hắn không cách nào rời đi cũng không có chuyện gì, làm cho hắn khủng hoảng là không cách nào gặp lại tiểu công chúa.
"Hạ Minh, mấy ngày sau, ta sẽ cho ngươi một kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng)."
Dứt lời, Cố Nhược Vân không có nói nhiều thêm một lời, cũng không quay đầu lại rời đi.