Edit: Kaylee
"Phì!"
Bỗng nhiên, một tiếng cười trào phúng truyền đến từ bên cạnh: "Ngươi cho rằng ngươi là loại người nào, thần? Cụt tay không có khả năng phục hồi như cũ đây là chuyện thường rất nhiều người đều biết, ngươi vẫn còn dám mở miệng nói khoác? Quả nhiên là không biết cái gì!"
Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hoàng y thiếu nữ xuất hiện ở bên người, trong con ngươi thanh lãnh không hề dao động.
Hoàng y nữ tử liếc nhìn Cố Nhược Vân, cười lạnh một tiếng, mới quay đầu nhìn Hạ Lâm Ngọc, nàng ta dương cằm, vênh váo đắc ý nói: "Tay cụt của ngươi căn bản không cách nào khôi phục, đến Dược Tông chúng ta cũng không có tác dụng, cho nên ta khuyên ngươi một câu vẫn là trở về đi, ít đến tự tìm nhục, huống chi, ngươi chỉ là một phế nhân mà thôi, trước khi tiến vào Dược Tông ta có thấy rõ thân phận của mình hay không?"
Ở trong mắt hoàng y nữ tử, hai người kia tới nơi này là vì cầu y, mà gần đây người tiến đến Dược Tông nhiều lắm, cho nên nhiệm vụ của nàng ta chính là quản lý sự vụ ở trước cửa. Phòng ngừa một số người không phải Y Sư nhân cơ hội lẫn vào Dược Tông.
Hai người trước mắt rõ ràng là vì cầu y mà đến Dược Tông, tuy thanh niên kia cả thân tàn, thực lực còn không tính quá yếu, lee~lqđ nhưng nữ nhân bên cạnh hắn lại thật sự là một phế vật, trên người ngay cả một chút ít linh lực dao động cũng không tồn tại, không phải phế vật thì là cái gì?
"Xin lỗi! Xin lỗi Ngọc nhi vì lời nói của ngươi!"
Cố Nhược Vân nhìn bóng dáng hoàng y nữ tử che ở trước mặt, mày càng nhíu càng chặt, lạnh giọng nói.
"Xong rồi xong rồi, có phải nữ tử này ngu xuẩn hay không? Nàng có biết đứng ở trước mặt nàng là loại người nào hay không? Kia nhưng là nữ nhi của Hoàng trưởng lão Hoàng Phỉ Phỉ, nghe nói Hoàng Phỉ Phỉ này trời sinh tính mạnh mẽ, thật dễ dàng mang thù, nếu đắc tội nàng ta, về sau sinh bệnh gì cũng đừng nghĩ tìm Dược Tông cứu trị."
"Ai, làm người phải thức thời, bọn họ đến Dược Tông là có chuyện xin giúp đỡ, còn đắc tội nữ nhi của trưởng lão Dược Tông, thì đời này bọn họ đều vô duyên với Dược Tông?"
"Nếu ta là nàng, trước nhận sai với tiểu thư Hoàng Phỉ Phỉ, nói không chừng còn có thể có được sự tha thứ, nàng còn muốn làm cho Hoàng Phỉ Phỉ xin lỗi thanh niên tàn phế kia?"
Trông thấy Hoàng Phỉ Phỉ kia thay đổi sắc mặt, người chung quanh bất giác vui sướng khi người gặp họa, cũng có người đồng tình, nhưng càng nhiều hơn chính là bảo trì thái độ xem kịch vui.
"Tỷ," Hạ Lâm Ngọc lôi kéo ống tay áo của Cố Nhược Vân, lắc lắc đầu, nói: "Coi như hết, không cần thiết tức giận vì đệ."
Kỳ thực Hạ Lâm Ngọc nói lời này không phải là vì sợ Hoàng Phỉ Phỉ, hắn chỉ là không nghĩ bởi vì chuyện của mình mà liên lụy tỷ tỷ, dù sao tỷ tỷ đã làm quá nhiều vì hắn, cả đời hắn đều không thể hồi báo.
"Vẫn là tiểu tử này tương đối thức thời," Hoàng Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, nâng cằm từ trên cao nhìn xuống nhìn Cố Nhược Vân: "Muốn cho bổn tiểu thư xin lỗi, cũng muốn xem xem các ngươi có cái thực lực kia hay không! Hiện tại nếu ngươi nhận lỗi với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư còn có thể lòng từ bi cho các ngươi rời đi, nếu không mà nói, ta tuyệt sẽ không cho các ngươi dễ dàng rời đi Dược Tông ta như thế!"
Hoàng Phỉ Phỉ dám nói như thế cũng là có đạo lý.
Ở trên đại lục, trừ bỏ cường giả như Hồng Liên Lĩnh chủ, ai gặp được người Dược Tông không lễ nhượng ba phần? Cho dù nữ nhân này là công chúa một quốc gia, nàng ta cũng có thể hoàn toàn không nhìn thân phận của nàng!
Trừ phi, nàng là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ.
Dù sao loại biến thái như Hồng Liên Lĩnh chủ kia là không ai dám trêu chọc hắn, cho dù là Tông chủ Dược Tông nhìn thấy đồ điên kia cũng không dám có chút quá mức. Nhưng mà nàng ta chưa từng nghe nói Hồng Liên Lĩnh chủ có nữ nhi nào, cho nên nàng ta mới có thể không chút sợ hãi nói ra lời nói này như thế.