Chương
Quán bar.
"Đến ~~ uống, tiếp tục uống!" Lăng Hồ uống đã đến mức cả người tê liệt ở chỗ ngồi, mà bên kia Hổ Nữu thì đã úp sấp trên bàn tiến vào mộng đẹp.
"Đầu gỗ, hai người bọn họ đều gục rồi, cậu không sao chứ." Cao Tiểu Triều cũng là mặt đầy men say, nhưng nhìn ra được, hắn xem như là người có thần trí thanh tỉnh nhất nơi này.
" ông ó iệc ì, a ông uống iều, ính là ầu ưỡi ó iểm ê, ông ao." Lê Mộc miễn cưỡng trợn tròn mắt tỏ vẻ mình vẫn còn năng lực hành động. ( Không có việc gì, ta không uống nhiều, chính là đầu lưỡi có điểm tê, không sao. )
Cao Tiểu Triều nhẹ thở một hơi, nói: "Đến, đến giúp một tay, cậu đỡ Hồ Tử, tôi đỡ Hổ Nữu, hai ta trước đem hai người bọn họ đến khách sạn cách vách đã." Nói xong, từ ví tiền của mình rút ra một thẻ hồng, hoàn tất thanh toán một bàn này, dẫn đầu đem Hổ Nữu cõng trên lưng, đi về phía cửa quán bar.
Lê Mộc mơ mơ màng màng cũng xem như là nghe được Cao Tiểu Triều dặn, miễn cưỡng nâng dậy Lăng Hồ đi theo bước chân Cao Tiểu Triều.
Bốn người một hàng mới ra cửa quán bar, Cao Tiểu Triều liền phát hiện đường cái xa xa kia người vây đầy, bên cạnh còn có một chiếc xe hơi đỗ trên đường, rõ ràng là không lâu phía trước ở nơi này đã xảy ra tai nạn xe cộ, xe cứu thương từ xa xa lóe đèn lại không có ý muốn đi, phỏng chừng người đã tử vong tại chỗ, có lẽ mọi người chính là đang vây xem cái người đã chết trong sự cố kia.
"Đầu gỗ, cậu xem, bên kia có người bị tai nạn xe." Cao Tiểu Triều quay đầu lại cùng Lê Mộc nói chuyện.
"Ớ? %¥¥%(&%¥()(&¥..." Lúc này lời nói của Lê Mộc Cao Tiểu Triều đã hoàn toàn nghe không rõ, đơn giản cũng sẽ không trông cậy Lê Mộc có thể trả lời hắn cái gì, tiếp tục cõng Hổ Nữu đi về phía trước.
Lúc này người chết trong sự cố kia được đưa lên xe, nếu quả thật lúc này Lãnh Huyên có thể nhìn đến, nàng nhất định có thể nhận ra chính là gã tây trang nam kia không thể nghi ngờ.
"Đầu gỗ, nhớ kỹ, cậu phải đem Lăng Hồ đưa đến lầu ba , đây là thẻ phòng hắn, mà phòng cậu thì là , đây là thẻ phòng cậu, nhớ cho kĩ ngàn vạn lần đừng có lộn." Nói xong liền cõng Hổ Nữu hướng về phía lầu hai.
————————————————————————————————————————
Có lẽ là giường nằm nơi này quá mức thoải mái, Lãnh Huyên mê man đã tỉnh lại, nhưng ý thức vẫn mơ hồ vô cùng, cảm giác miệng khô lưỡi khô liền muốn uống miếng nước. Nhưng khi nàng cố hết sức ngồi dậy, mới phát hiện nơi này cảnh vật xa lạ dị thường. Nhè nhẹ gõ vào đầu não đang mơ hồ, miệng thì thào: "Nơi này là nơi nào a..."
Dưới phát huy tác dụng của dược tính, toàn bộ thân thể Lãnh Huyên bắt đầu không an phận, nàng cảm giác toàn thân đều dị thường khô nóng.
Tuy rằng bây giờ là mùa hè, trong phòng có điều hòa, nhưng Lãnh Huyên vẫn cảm giác được cả người mình khó chịu như bị hỏa thiêu, không tự giác dùng sức kéo xuống cổ áo, bộ ngực tuyết trắng lộ phần lớn ở bên ngoài, bắt đầu cái eo nhỏ nhắn không ngừng vặn vẹo, đôi mắt trong suốt dần dần bị một loại ánh mắt không biết tên chiếm đoạt.
Lại nói lúc này Lê Mộc đi thang máy lên lầu ba, đem Lăng Hồ đưa đến , hơn nữa tiện tay đem thẻ phòng trong tay ném tới trên giường Lăng Hồ rồi ra khỏi cửa , chuyển hướng cửa phòng cách vách.
Lấy ra thẻ phòng mình xoát một chút, hm? Không phản ứng.
Ta lần nữa xoát, hm? Vẫn là không phản ứng.
Ta xoát ta xoát ta xoát xoát xoát!! Vẫn là không phản ứng.
Ai nha đờ phắc! Ta cũng không tin ta mở không ra. Mơ mơ màng màng Lê Mộc trực tiếp động thủ đẩy cửa, kết quả mới chỉ đẩy nhẹ một cái cửa liền mở, cửa cũng không khóa, chỉ là khép. Nhưng mà uống nhiều Lê Mộc hoàn toàn không chú ý tới điểm này, trực tiếp đẩy cửa đi vào hơn nữa xoay người liền khóa cửa lại.
Cường chống ý thức đem thẻ phòng ném tới một bên bàn, đợi đến lúc hắn nằm lên giường giây tiếp theo đã mất đi ý thức.
Ngay sau đó, một cái thân mình lõa thể liền bò lên hắn.