Chương
Lê Mộc từ phòng đi ra, cứ cảm thấy có cái gì không thích hợp, ngồi thang máy xuống tới lầu một lúc sau, liền nhìn đến nhóm người Cao Tiểu Triều bọn họ đang ở chỗ thu ngân đại sảnh khách sạn.
"Tử đầu gỗ này cũng không biết chết ở đâu, tối hôm qua ta cho hắn đưa Hồ Tử xong cũng không biết hắn đi đâu, lại không ở trong phòng." Cao Tiểu Triều vẻ mặt khẩn trương nói, đồng dạng bên cạnh hắn hai người cũng đều gấp như kiến bò trên chảo nóng, dù sao cũng là bọn họ mang Lê Mộc ra ngoài chơi, kết quả ngày hôm sau người liền tìm không thấy, hơn nữa trong nhà cũng không có.
"Tiểu Triều, Hổ Nữu, Hồ Tử, không cần tìm, ở chỗ này." Lê Mộc từ xa hướng ba người kia phất tay ra hiệu.
"Tiểu tử ngươi đi đâu, gấp chết bọn ta, buổi sáng đi phòng ngươi tìm cũng không có, gọi điện thoại nhà ngươi hỏi cũng không có, chúng ta còn tưởng ngươi mất tích mẹ nó rồi." Hồ Tử lập tức thở dài nhẹ nhõm, làm như nói giỡn một quyền đánh vào vai Lê Mộc, ngoài miệng cũng tiếp túc đùa giỡn nói.
Hổ Nữu là một cô gái, so với Hồ Tử cùng Cao Tiểu Triều mà nói quan sát càng cẩn thận tỉ mỉ hơn một chút, mắt sắc như nàng lập tức liền thấy được trên cổ Lê Mộc ấn ký màu đỏ như ẩn như hiện.
Hổ Nữu trong nháy mắt bỏ chạy đến trước mặt Lê Mộc chỉ vào ấn ký màu đỏ trên cổ Lê Mộc, rất có hứng thú nói: "Đầu gỗ ca, trên cổ anh dấu này là từ đâu tới, không phải là gặp soái ca nào đi, sao không cùng chúng ta giới thiệu giới thiệu a đúng không ~~ "
Lê Mộc nghe được nửa câu đầu liền hoảng sợ, không lẽ bọn họ đều đã biết chuyện của ta tối hôm qua, chỉ là vừa nghe được hai chữ soái ca này, Lê Mộc lập tức liền trở mình trắng mắt, nha đầu này tư tưởng sẽ không thể thuần khiết một chút sao, buồn cười, hắn Lê Mộc bây giờ còn cần soái ca sao, đương nhiên không.
Lê Mộc phối hợp cười cười, ngay sau đó liền dời đi đề tài, mà Hổ Nữu thấy mình hỏi không ra bát quái cũng sẽ không tái dây dưa vấn đề này, rất nhanh, bốn người an vị lên xe Cao Tiểu Triều, vô mục đích lượn trong nội thành.
Lúc này trong lòng Lê Mộc vẫn có cái gì đó nghĩ không rõ, hắn hình như quên cái gì, kết quả liền ở trên xe liên tục nghĩ liên tục nghĩ, sau đó, đột nhiên.
Lê Mộc như hiểu được cái gì đó ánh mắt lập tức trừng rõ tròn, không hiểu sao cầm lấy bả vai Cao Tiểu Triều liên tục lay lay, nói: "Tiểu Triều, Tiểu Triều, mau, mau trở về nhà, quay về đại viện!!!"
Cao Tiểu Triều thấy Lê Mộc gấp rút như vậy, tạm thời cũng không hỏi Lê Mộc cụ thể nguyên nhân, một cước chân ga liền hướng về phương hướng đại viện vọt đi.
Lê Mộc rốt cục nghĩ ra, hắn rốt cục biết vì sao mình nghe được tên của Lãnh Huyên sẽ cảm thấy quen thuộc như vậy, đó không phải là tên vị hôn thê chưa xuất giá trước kia của hắn sao!?
Ban đầu hắn còn ôm tâm lý may mắn tưởng trùng tên mà thôi, bất quá lại nghĩ, Lãnh Huyên là Lãnh thị tập đoàn, đó là tiểu thư nhà có tiền, hơn nữa lần đầu tiên gặp nàng còn đi cái gì bach, Lê Mộc rốt cục xác định, vị hôn thê vừa mới giải trừ hôn ước kia đêm qua liền cùng hắn gạo nấu thành cơm.
Vừa về tới nhà, Lê Mộc ngay tại cửa nhìn đến Thất thúc quản gia nhà mình, vội vàng chạy tới hỏi: "Thất thúc Thất thúc, chú nhìn thấy gia gia tôi không, ông sáng hôm nay đi ra ngoài đi đâu a, tôi hiện tại có việc gấp tìm ông."
"Thiếu gia, cậu trước không nên gấp gáp, lão gia đã lên đường đi kinh thành, nói là muốn đi gặp một vị lão cố nhân, mấy ngày nay sẽ không trở lại, nói là vô luận là ai bởi vì sự tình gì cũng không được đi tìm người, nhất là thiếu gia ngài." Thất thúc không kiêu ngạo không siểm nịnh đối Lê Mộc nói.
"A! Vậy làm sao bây giờ a?" Lê Mộc lập tức phát điên, hắn lần này gấp như vậy trở về chính là muốn cùng Lê lão gia tử nói chuyện hôn ước, hắn hy vọng lão gia tử có thể giúp hắn tiếp tục duy trì hôn ước, dù sao hắn cùng từng nói sẽ đối Lãnh Huyên phụ trách.
Thất thúc nhìn đến Lê Mộc vẻ mặt sốt ruột biểu tình, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lại tiếp tục không kiêu ngạo không siểm nịnh đối Lê Mộc nói: "Thiếu gia, lão gia trước khi đi công đạo ta phải chăm sóc tốt cho cậu, cho nên bắt đầu từ ngày mai, sẽ có người tới dạy cậu học tập quyền thuật, cũng là bằng hữu của lão gia, còn nữa, lão gia đặc biệt bảo ta hướng cậu chuyển cáo, lão gia nói, muốn cậu phải tự mình giải quyết hết thảy sự tình."
Lê Mộc nghe đến đó, lập tức liền mất đi hy vọng, xem ra muốn từ lão gia tử nơi này là không có khả năng, lúc trước cũng là hắn đồng ý giải trừ hôn ước, giờ phút này Lê Mộc lâm vào trong hai cái khó. Quên đi, không nghĩ, mấy ngày nữa rồi nói sau.
Bất quá Thất thúc nói có người muốn dạy mình quyền thuật, vậy cũng thật tốt quá, ta còn chưa từng học cái gì lợi hại như vậy đâu, Lê Mộc vừa nghĩ, một bên liền ảo tưởng cảnh tượng ngày mai luyện quyền.