Chương
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bất tri bất giác Lê Mộc đã ở Lãnh thị công tác được một tháng.
Bởi vì không còn trụ ở đại viện, buổi sáng không thể tiếp tục học quyền thuật, cho nên Lê Mộc đặc biệt đi bái phỏng Trần Thuyền lão gia tử, cũng chính là sư phụ quyền thuật của Lê Mộc, Trần lão gia tử đồng ý Lê Mộc mỗi tuần đi tìm ông luyện tập vào ngày nghỉ, cũng dặn dò Lê Mộc mỗi ngày cần phải rèn luyện không thể dừng lại.
Gần đây Lê Mộc cùng Tư Đồ Tuyết mỗi ngày đấu võ mồm biến thành bạn tốt, bất quá quan hệ giữa Lê Mộc và Lãnh Huyên vẫn như cũ không rõ ràng, Lê Mộc kiên trì mỗi ngày đưa bữa sáng, nhưng Lãnh Huyên thái độ vẫn lúc lạnh lúc nóng, trừ bỏ ngày đầu tiên lần đó ăn vài ngụm ra, hắn không thấy Lãnh Huyên nếm qua lần nào nữa. Mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị lại bị Lãnh Huyên bơ, hơn nữa Lê Mộc luôn cảm thấy ánh mắt Lãnh Huyên nhìn hắn không bình thường, như là nhìn một người khác, điều này làm cho Lê Mộc cảm giác rất không thoải mái.
Sáng hôm nay Lê Mộc trước sau như một đi tới công ty, lại phát hiện ở công ty mọi người sắc mặt lộ vẻ vui mừng bàn luận gì đó, đi vào trợ lý bộ cũng phát hiện trên mặt các mỹ nữ đều tràn đầy tươi cười.
Lặng lẽ đi đến phía sau Tư Đồ Tuyết bất thình lình vỗ một chút sau lưng nàng, kết quả đem Tư Đồ Tuyết đang cùng đồng nghiệp chém gió hoảng sợ.
"Tử hỗn đản, cậu một ngày không đùa tôi thì chết a!"
Lê Mộc hoàn toàn không thèm để ý khoát tay, sau đó nói: "Hôm nay sự tình gì a, sao mọi người trong công ty cao hứng như thế a."
"Hắc hắc, đoán a, không nói cho cậu." Tư Đồ Tuyết vẻ mặt đắc ý.
Bên cạnh Từ đại tỷ cũng rất cao hứng, sau đó cười đối Lê Mộc cùng Tư Đồ Tuyết nói: "Tuyết Nhi đừng đùa hắn, Lê Mộc cậu còn không biết đi, công ty chúng ta hàng năm đều có hoạt động du lịch, nhóm nhân viên sẽ lần lượt tham gia, công ty xuất tiền, du lịch còn có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, cho nên tất cả mọi người rất vui vẻ. Hơn nữa ngày mốt nhóm nhân viên đầu tiên đi chính là trợ lý bộ chúng ta a."
Lê Mộc nghe đến đây nắm thật chặt cà mèn trong tay lại xoay người ra văn phòng, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Lúc này cũng không người chú ý tới Tư Đồ Tuyết ánh mắt ảm đạm một chút, sau đó miệng thấp giọng than thở: "Hỗn đản này sao lại đi rồi..."
"Đương đương đương."
"Mời vào." Vẫn là thanh âm thanh lệ như vậy làm người ta say mê, Lê Mộc không khỏi tim đập tốc độ nhanh hơn.
Như thường lệ đem hộp cơm đặt ở trên bàn Lãnh Huyên, sau đó Lê Mộc an vị đến ghế đối diện Lãnh Huyên lẳng lặng nhìn Lãnh Huyên, đây là Lê Mộc gần đây phát hiện, bởi vì có lẽ chỉ ở thời điểm nghiêm túc công tác Lê Mộc mới không cảm giác được Lãnh Huyên đối hắn lãnh đạm, mỗi lần đến lúc này Lê Mộc đều sẽ nhìn chằm chằm Lãnh Huyên cả buổi.
"Anh mỗi ngày nhìn tôi không biết mệt sao?" Lãnh Huyên thật sự là không thể xem nhẹ ánh mắt chấp nhất của Lê Mộc chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
Lê Mộc nghe được ngữ khí của Lãnh Huyên, lập tức co quắp đi lên: "Thực xin lỗi, tôi không biết như vậy sẽ quấy rầy đến cô." Bộ dáng kích động kia rõ rành rành giống như một đứa nhỏ làm sai sự.
"Không có."
Tuy rằng đã sớm thói quen Lãnh Huyên lãnh đạm, nhưng ngữ khí hai chữ ngắn ngủn này vẫn cấp Lê Mộc lạnh thấu tim, phỏng chừng vào mùa hè cùng Lãnh Huyên sống chung một chỗ ngay cả điều hòa cũng không cần mua. Trong lúc nhất thời Lê Mộc cũng không biết đáp thế nào, văn phòng lại lâm vào yên tĩnh.
"Lão bản a, ngày mốt du lịch cô có đi hay không a." Lê Mộc không ngừng tìm đề tài mới.
"Có." Lãnh Huyên dừng một chút tiếp theo còn nói thêm: "Năm nay công ty quyết định địa điểm du lịch tại khu lâm cảnh Kim Hạp ở Vân thị, do là lần đầu tiên đi, cho nên trước hết để tôi mang người đi nhìn tình huống một cái."
"Nga, nói cách khác cô sẽ cùng bọn tôi đi rồi, cô muốn ăn cái gì tôi làm cho hắc hắc hắc, hôm nay điểm tâm tôi làm cho cô không phải cơm, nhớ rõ khi đói bụng phải ăn." Lúc Lê Mộc nghe được Lãnh Huyên sẽ cùng đi vui muốn phá hủy.
"Anh đi về trước công tác đi, tôi còn có việc phải làm."
Lê Mộc thí điên thí điên thí điên trở lại văn phòng, ngay sau đó ha ha cười ngây ngô cả ngày, Tư Đồ Tuyết các nàng nhìn đến mạc danh kỳ diệu, đều phỏng đoán Lê Mộc tiểu tử này có phải là xuân tâm lan tràn.
Buổi sáng xuất phát ngày đó, Lê Mộc đeo một cái ba lô đầy nhóc một đống đồ ăn bên trong, đến địa điểm tập hợp của công ty từ sớm, lần này vốn là đi xem tình huống, cho nên lúc này người cũng chỉ có trợ lý bộ cùng Lãnh Huyên và thêm vài người chủ quản bộ môn khác, một xe ngót nghét hơn phân nửa đều là nữ.
Đương nhiên ắt không thể thiếu còn có một hướng dẫn viên, hướng dẫn viên kia dạy đám người Lê Mộc đánh bài đại tự, tương tự mạt chược, ngược lại làm đa số chúng nữ mê muội, đương nhiên chơi sung sướng nhất phải kể đến Tư Đồ đại tiểu thư.
Địa phương muốn đến khoảng cách Q thị xa vài cái thành phố, đoàn người Lê Mộc làm một chuyến xe lửa mới tới, cũng không biết vì sao nhóm thượng tầng công ty lại tuyển địa phương xa như vậy, phía trước đi qua tất cả đều là núi, xe lửa đi qua từng cái từng cái sơn động, dãy núi xa xa quấn quanh, hướng dẫn viên nói, khu lâm cảnh Kim Hạp cũng sắp đến rồi, xa hơn một chút là trung tâm dãy núi Kim Hạp, là một mảnh rừng rậm không người sẽ có nguy hiểm, lần du ngoạn này sẽ không đi đến vùng trung tâm.
Bởi vì Vân thị thuộc khu vực Quảng Tây, mấy trăm km núi non của dãy Kim Hạp trải ra thành một mảnh rừng rậm diện tích hơn năm trăm vạn mẫu, trung tâm trong đó là mấy chục vạn mẫu rừng nguyên thủy không người ở, dãy núi trùng điệp, rừng rậm um tùm, dòng suối thác nước, truyền thuyết lưu truyền từ cổ đại đến nay nói rằng nơi này là một động tiên, là nơi quần tiên tụ hội.
Thời điểm đến đích cũng đã là buổi tối, đoàn người Lê Mộc trải qua một ngày đi đường cũng đã mệt mỏi, tại thị trấn cách cảnh khu gần nhất tìm được khách sạn đã hẹn sẵn sắp xếp nghỉ ngơi cả đêm.
Sáng ngày tiếp theo tất cả mọi người tới cửa khách sạn tập hợp, bởi vì hôm nay mới là chân chính bắt đầu du ngoạn.
Lão thiên gia thực cấp lực, thời tiết sáng sớm rất sáng sủa, mỗi người tự đeo balo đi theo hướng dẫn viên hướng về phía cảnh khu, do cảnh khu mới mở không lâu, người đi chơi cũng không có bao nhiêu, kiến trúc công cộng cũng ít, phong cảnh lại tuyệt đẹp vô cùng, thật sự có chút hương vị trở về nguyên sinh.
Cứ như vậy hướng về phía cảnh khu trên núi, đi một đoạn đường, phong cảnh một đường đẹp đến mức hầu như làm người ta hòa tan, các mỹ nữ trên xe nhìn cho đã mắt sinh hoa, ngay cả Lãnh Huyên trong ánh mắt đều có thần thái.
Đến giữa trưa các mỹ nữ quyết định tìm một địa phương nghỉ ngơi ăn cơm, một đám người thật vui vẻ đi ăn cơm ở cảnh khu khách sạn.
Thấy Lãnh Huyên tựa hồ tâm tình tốt lắm, Lê Mộc cũng rất chân chó ngồi xuống bên cạnh Lãnh Huyên nói: "Đại lão bản, cô muốn ăn cái gì, tôi mang theo rất nhiều đồ ngon tới cho mọi người ăn này."
Lãnh Huyên vẫn đang trong hứng thú du ngoạn không thể tự kềm chế, quay đầu lại môi hồng khẽ động: "Tôi vẫn chưa đói, mọi người ăn trước đi."
Lê Mộc tựa hồ dự liệu được kết quả này, tiếp sau đó kêu gọi mỹ nữ cùng nhân viên bên cạnh cùng ăn, một bên Tư Đồ Tuyết vừa nghe Lê Mộc đem theo rất nhiều đồ ăn ngon đến, lập tức không quản nổi tâm lý ăn hàng, lại thiên nhân giao chiến nửa ngày, vẫn quyết định nghĩa vô phản cố nhào đi lên chụp lấy mấy đồ ăn ngon này, đều hận không thể giữ làm của riêng.
Bởi vì Tư Đồ Tuyết ghét ăn chocolate, cho nên đem hai hộp nhỏ chocolate cùng bật lửa linh tinh từ ba lô Lê Mộc lấy ra đặt ở một bên xong cũng không quản nữa, Lê Mộc thấy Tư Đồ Tuyết loạn ném đồ vật liền đem hộp chocolate cùng cái bật lửa tiện tay nhét vào túi áo khoác mình.
Cứ như thế mọi người ở khu phong cảnh xinh đẹp ngây người một thời gian khá dài, tận hứng mà chơi đến lúc quay lại đã là h chiều, dựa theo an bài ban đầu đoàn người hướng về một trại người Dao phụ cận cảnh khu, hướng dẫn viên giới thiệu nơi đó có thể ngủ lại, một đường hỏi thăm, hỏi một người bản địa tên là A Giang, mới xem như tìm được vị trí.
A Giang hơn bốn mươi tuổi, có hai đứa con gái môt đứa con trai, tuổi cũng không lớn, có hai gian nhà sàn bằng gỗ, một tòa chính mình ở, một tòa dùng làm nhà trọ, ở bản địa cũng xem như người tài ba, rất nhiều du khách đều do hắn từ bên ngoài mang lại đây. A Giang tương đối quen thuộc những người như Lê Mộc, rất có dáng điệu ông chủ nông gia, tỏ vẻ ở hắn nơi này, hắn cái gì đều có thể thu phục.
Một đường tàu xe mệt nhọc, Lê Mộc cũng không nghĩ ra có cái gì cần hắn thu phục, chỉ cảm thấy đói bụng đến hoảng, liền nói hắn trước thu phục cơm chiều đi.
A Giang để cho hai con gái của hắn đi làm cơm, hắn mang đoàn người Lê Mộc bố trí xuống dưới. Lê Mộc buông hành lý, dùng nước suối lau mặt một phen, ngồi ở sàn gỗ nhà sàn, thập phần mát mẻ thoải mái, cả người đều mềm nhũn, một bên nhìn hai cô gái người Dao yểu điệu làm đồ ăn, cảm thấy vô cùng thích ý.
Trời dần u ám xuống, nhưng nguyên nhân lại không giống như bởi vì trời tối, không khí lưu chuyển tốc độ cũng không nhanh, hết thảy đều yên lặng như vậy.
Lê Mộc lúc này có chút hoảng hốt, tổng cảm thấy sắp phát sinh sự tình gì, về sau đã chứng minh cảm giác lúc này của Lê Mộc là đúng. Hỏi A Giang, A Giang nói hẳn chỉ là một mảng mây đen trôi qua nơi này, mưa đám mây cùng lắm chỉ rơi một chút rồi sẽ bay tới nơi khác, cho nên không cần lo lắng.
Cũng không biết cảm giác của Lê Mộc là chuyện gì xảy ra, hướng ra phía ngoài xa vọng lại, nhìn ngọn núi đá hoa cương màu xanh xa xa cùng cánh rừng bao la rậm rạp, Lê Mộc tổng cảm thấy có điểm nổi da gà.
Bởi vì đoàn người tương đối đông, A Giang đem những người này phân đến vài nhà trống để nghỉ ngơi, bởi vì là núi lớn, khoảng cách giữa sân và sân cũng không nhỏ, cho nên cơm nước xong mọi người đều sớm tự trở về phòng mình.
Thực trùng hợp chính là Lê Mộc cùng Lãnh Huyên trụ ở cùng một cái sân, cũng ở phía ngoài cùng dao trại, đi tiếp về phía bắc sẽ tiếp cận khu rừng rậm không người, viện này tổng cộng hai gian phòng, hai người bọn họ vừa lúc cửa đối cửa.
Thời điểm buổi tối hơn h, trong thôn đã quy về một mảnh trầm tĩnh, mưa nhỏ rơi xuống cũng không giống như A Giang nói rất nhanh sẽ dừng lại, ngược lại rơi suốt từ lúc đó đến giờ.
Lê Mộc lại không đi vào giấc ngủ, chỉ lẳng lặng nằm trên giường tĩnh tư.
Lúc này trong viện một tiếng vang rất nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Lê Mộc, Lê Mộc lập tức sinh nghi, liền lặng lẽ đi đến trước cửa quan sát tình huống trong viện, lại phát hiện một bóng đen trên người khiêng một người rất nhanh biến mất ra khỏi cửa viện, Lê Mộc thầm nghĩ không tốt, vội vàng vọt tới phòng Lãnh Huyên lại phát hiện căn bản không có Lãnh Huyên, sợ Lãnh Huyên gặp chuyện không may, trong lúc vội vã lưu lại tờ giấy liền đuổi theo dấu chân bóng đen rời đi.
Lê Mộc theo dõi vết chân lại phát hiện phương hướng kéo dài thẳng đến khu rừng rậm không người, cũng không quản dầm mưa bước nhanh theo dấu chân chạy lên rừng rậm trên núi, đường nhỏ lầy lội khiến Lê Mộc nhiều lần suýt ngã sấp xuống.
Đuổi theo đuổi theo, Lê Mộc phát hiện mình đã ở sâu bên trong rừng, hơn nữa hắn phát hiện chuỗi dấu chân thế nhưng không thấy nữa.
Dấu chân làm sao sẽ vô căn cứ tiêu thất đâu? Trừ phi người kia là bay lên, nếu không thì là gì...
Không tốt!
Nghĩ đến đây Lê Mộc đã chậm rồi, bởi vì giây tiếp theo hắn liền bị một vật thể lớn đập vào sau gáy, bỗng chốc mất đi tri giác.