Chương
"Chúng ta kết hôn đi."
Không hổ là Lãnh đại lão bản, vô luận nói cái gì cũng đều có khí phách như vậy.
"Kết kết kết kết hôn? Cô cô cô cô không nói giỡn chứ!!" Lê Mộc lúc này đã bị sợ đến kinh ngốc, nói chuyện đều không tự giác lắp bắp lên, bộ dáng ngốc lăng lăng kia làm Lãnh đại lão bản nhìn đến mỉm cười, Lê Mộc xem đến kìm lòng không đậu hãm đi vào.
"Thế nào, không muốn cùng tôi kết hôn sao?" Lãnh Huyên khẽ nhướn mày, biểu tình thanh lãnh lại mang theo chân thật đáng tin.
"Tôi tôi tôi tôi đương nhiên muốn!!" Lê Mộc thấy Lãnh đại lão bản chất vấn lập tức cũng khẩn trương lên, nháy mắt hồi đáp. Ngay sau đó chính mình lại cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Cho dù tôi muốn cũng không được a."
"Nga? Vì sao, anh nếu muốn cùng tôi kết hôn vì sao không được?" Lãnh Huyên hiện tại cảm thấy có điểm buồn cười, mình đã nói như vậy hơn nữa Lê Mộc cũng không phải không muốn kết, vậy thì tại sao không được đâu, thật không biết người kỳ quái này trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
"Không, không được là bởi vì cô còn không thích tôi, ta, hai ta sao có thể liền như vậy mà kết hôn?" Lê Mộc nói chuyện liền phát hiện mình thế nhưng nói lắp sửa không được, chẳng lẽ bởi vì vừa nãy bị sợ choáng váng??
Hơi hơi nhíu mày một cái, tao nhã bưng lên cà phê trên bàn nhấp một hơi, thoáng suy tư nói: "Nói thế này đi, sau khi chúng ta kết hôn vẫn bảo trì bộ dáng hiện tại, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh nguyện ý tiếp tục đi làm cũng được, cũng có thể mỗi ngày ở nhà, hai chúng ta trong lúc đó không can thiệp chuyện của nhau."
"Ý của cô là, giả kết hôn?" Ở nhà cái gì cũng không làm đây chẳng phải là cuộc sống tiểu bạch kiểm sao, nhưng vì sao Lãnh mỹ nhân khăng khăng lựa chọn hắn, dù sao danh hào bên ngoài của hắn chính là gay a.
Lãnh Huyên hơi chút tạm dừng rồi mới nhẹ nhàng trả lời: "Đây xem như một cuộc hợp tác."
"Vì sao lựa chọn tôi, cô không phải có rất nhiều người ưu tú theo đuổi sao?" Tuy rằng biết khả năng không lớn, nhưng Lê Mộc ôm tâm lý may mắn, hắn gượng ép cảm thấy Lãnh mỹ nhân chọn hắn hẳn là đối với hắn có hảo cảm hơn đi, bất quá suy nghĩ trong chốc lát lại cảm thấy ngay cả mình đều lừa không được.
Lãnh Huyên ngẩng đầu nhìn Lê Mộc một cái, sau đó lại cúi đầu bưng lên cái chén không chút cảm tình dao động nói: "Bởi vì anh là Lê gia tôn tử."
Ha ha, hảo một cái Lê gia tôn tử a!
Lê Mộc kỳ thực đã đại khái biết nguyên nhân Lãnh Huyên tuyển hắn, nhưng luôn trốn tránh không dám tin, hắn dụng tâm thời gian dài như vậy lại không hơn được một cái thân phận Lê gia tôn tử. Bất quá cho dù hắn nghĩ như vậy, lại cũng chậm rãi xả ra một cái tươi cười, cho dù Lãnh Huyên không thích hắn, nhưng xem như là giúp Lãnh Huyên một việc cuối cùng đi, bởi vì trong lòng hắn vẫn là thực để ý Lãnh Huyên tìm người khác kết hôn, cứ việc là giả cũng không được!
"Được rồi, khi nào, nhưng trước đó tôi cũng phải suy nghĩ một chút a." Dù sao kết hôn là chung thân đại sự, Lê Mộc cũng không dám tự tiện chủ trương.
"Nơi này có một tờ hiệp nghị." Khóe miệng nhẹ nhàng cong một chút, nói xong Lãnh Huyên cũng không biết từ nơi nào xuất ra một tờ giấy đầy chữ đưa qua.
Hóa ra Lãnh đại lão bản đã sớm chuẩn bị tốt, Lê Mộc còn tưởng rằng Lãnh Huyên là lâm thời quyết định đâu, xem ra Lãnh mỹ nhân đã liệu được hắn sẽ không cự tuyệt, cho nên chỉ chờ Lê Mộc ký tên lên hợp đồng.
Lê Mộc cầm qua nhìn, lại là toàn bộ viết tay, nét chữ xinh đẹp mà hữu lực, có thể nhìn ra được chủ nhân nét chữ là một người như thế nào, không rảnh nghiên cứu chữ viết có bao nhiêu xinh đẹp, Lê Mộc có điểm nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi, hiệp nghị này có ích lợi gì? Tôi ký thì như thế nào?"
"Chỉ là hiệp nghị hợp tác đơn giản, bên trên chính là quân tử hiệp nghị giữa tôi và anh." Thời điểm nói ra Lãnh Huyên vẻ mặt thoải mái.
"Nga, thì ra là cái dạng này a." Lê Mộc nghi hoặc cúi đầu cố gắng nhìn chằm chằm giấy trắng mực đen trên tay, càng xem càng cảm thấy chữ này đẹp mắt, nhưng đẹp mắt thì đẹp mắt, chính là Lê Mộc nhìn mấy chữ liền bắt đầu choáng váng đầu, không nhìn nữa, đây hẳn là không muốn về sau ta dây dưa quấy rầy nàng chứ gì, nhưng chính mình cũng sẽ không làm chuyện không tiết tháo như vậy. Cho nên hiệp nghị này có nhìn hay không đều giống nhau.
"Chữ ký ở trong này đúng không, còn cần dấu tay không?" Lê Mộc giống đứa nhỏ tò mò hướng Lãnh Huyên hỏi.
"Dấu tay liền không cần, phía dưới bên phải viết tên lên là được." Thời điểm Lãnh Huyên nhìn Lê Mộc, trên mặt xuất hiện mỉm cười nhàn nhạt.
"Nga, đã biết ~" Liếc nhìn một cái bút chuẩn bị tốt trên bàn, đột nhiên có loại cảm giác âm mưu, sao cứ cảm thấy như là đang ký khế ước bán mình a, Lê Mộc không dám nghĩ nhiều lấy qua một cây bút màu đen, phía dưới bên trái danh tự xinh đẹp run run viết lên hai chữ xấu xấu, sau đó cẩn thận quan sát một chút tên mình vừa ký, thực vừa lòng cầm lấy hợp đồng đưa tới trước mặt Lãnh Huyên: "Này, cho cô."
Lãnh đại lão bản quét mắt qua khế ước bán mình Lê Mộc vừa mới ký, bên miệng lại giơ lên một cái độ cung nho nhỏ, thản nhiên nói: "Trong vòng hai tiếng nữa tới tìm tôi, mang giấy chứng minh, chúng ta hôm nay liền đi lĩnh chứng."
"Ắc, nhanh như vậy!" Còn không cho ta thời gian cân nhắc một chút nữa.
"Bây giờ còn lại một giờ năm mươi chín phút..." Nhàn nhạt ánh mắt, nhàn nhạt ngữ khí.
Lê Mộc không nói hai lời ra khỏi phòng làm việc, hắn lần đầu tiên làm việc nhanh chóng như vậy, nhà cách thật sự gần, hai giờ căn bản không cần dùng, về đến nhà lục tung hồi lâu sau rốt cục tìm được chính mình hộ khẩu, bởi vì trong nhà đều là quân nhân, cho nên hộ khẩu của Lê Mộc cũng là hộ khẩu độc lập lệ thuộc quân đội.
"Uy uy uy, tôi bảo, cậu không có chuyện gì tìm hộ khẩu làm chi a?" Cao Tiểu Triều lúc này chính đang ở nhà ăn mì gói chơi game online, mấy ngày này không ai bồi hắn đi ra ngoài chơi, cho nên không để ý hình tượng nằm lì ở nhà, nghe được tiếng Lê Mộc lục tung phòng khách liền cầm cái bánh đi ra ngoài phòng.
"Trước không nói, tôi phải đi rồi, trở về lại cùng cậu nói tình huống cụ thể sau!!" Bên này còn chưa nói hết, Lê Mộc đã mở cửa xông ra ngoài, xuống lầu bước nhanh về hướng công ty.
"Thực không hiểu được cậu." Cao Tiểu Triều không hiểu ra sao lắc lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu nổi hành vi của Lê Mộc, sau đó tự cố tự địa lại chui vào phòng đi lên mạng.
Thời điểm Lê Mộc đi đến dưới tòa nhà Lãnh thị phát hiện Lãnh tổng ngồi trong một chiếc xe chờ hắn, có điều lần này dĩ nhiên là Lãnh Huyên tự mình lái xe.
"Tôi, tôi tìm được giấy tờ rồi." Nói xong ngơ ngác giơ lên giấy tờ trong tay, sau đó tự giác ngồi xuống chỗ phó lái.
Lãnh Huyên nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lê Mộc ngồi ở bên người, sau đó khóe miệng gợi lên một nụ cười xinh đẹp. Hộc một cái! Đột nhiên thải chân ga, ô tô lập tức như hoả tiễn vọt ra ngoài.
"A ——! Cứu mạng a ——!" Lê Mộc bịt mắt khóc thét.
Chết tiệt, không thể tưởng được Lãnh Huyên bình thường thanh nhã lạnh nhạt, lái xe lại điên cuồng như vậy. Một cước này đi xuống, có thể đã chà đến số .
Nhìn đến Lê Mộc phản ứng mãnh liệt, Lãnh Huyên vẻ mặt vô ngữ nói "Tôi có phải mở xe có chút nhanh hay không."
"Làm sao có thể, cô thích nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu đi, dù sao tôi cũng không sợ chết."
"Phải không? Ha ha, vậy được!"
Lê Mộc lời nói thể hiện còn chưa dứt, Lãnh Huyên liền "Vút!" Lại hung hăng đạp chân ga một cước, ô tô quả thực giống như hỏa tiễn, vù vù đi về phía trước.
"A a a, cứu mạng a! Giảm tốc độ! Giảm tốc độ! Nhanh giảm tốc độ a!"
"Anh không phải vốn vô cùng am hiểu đua xe sao, xem ra đúng như bọn họ nói, anh thật sự là mất trí nhớ." Nói xong câu đó Lãnh Huyên một tay thuần thục lái xe, tốc độ hạ xuống, chiếc xe đắt tiền lại chạy bình ổn lại.
Hu hu hu ~~ Lãnh đại lão bản, rõ ràng cô có thể đem xe chạy ổn như vậy, cô nhất định là cố ý! Nghĩ như vậy nhưng Lê Mộc lại không dám nói ra miệng, sau đó nhìn Lãnh Huyên lái xe hướng về đích.