Phế Sài Truy Mỹ Ký

chương 54

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cùng Lãnh ba Lãnh mẹ vội vàng cơm nước xong, Lê Mộc cùng Lãnh Huyên giống như mọi khi trực tiếp trở về phòng bọn họ, chuẩn bị cứ như vậy rửa mặt ngủ sớm.

"Hắt xì —— "

Lê Mộc đánh một cái hắt xì thật to, sau đó không thèm để ý xoa xoa cái mũi mình, cúi đầu tiếp tục sửa sang lại hai đệm chăn của mình, liền tính toán trải ra bên cạnh giường Lãnh Huyên ở trên mặt đất ngủ. Trước kia đều chỉ một cái chăn, lúc này bị cảm hắn cũng biết dùng hai chăn mới có thể ấm áp, bằng không mấy ngày nữa cảm mạo sẽ nghiêm trọng, đến lúc đó uống thuốc chích hắn ghét nhất.

Lãnh đại lão bản hiện tại chính đang ở trong phòng tắm tắm rửa, hai người bọn họ cứ như đã ước định chuẩn, nếu hai người đồng thời ở thì Lê Mộc rất nhanh tắm rửa trước, sau đó thời gian còn lại sẽ lưu cho Lãnh Huyên đi tắm, bất quá Lãnh Huyên luôn trở về muộn, mỗi lần Lãnh Huyên tắm rửa xong Lê Mộc cũng đã ngủ mất, xếp đặt như vậy cũng miễn cho Lê Mộc mỗi ngày nhìn thấy Lãnh Huyên cứ như vậy một bộ hương diễm mỹ nhân đồ, bởi vì đến lúc đó Lê Mộc có thể khống chế thứ gì đó hay không liền khó mà nói.

Ngay tại thời điểm Lê Mộc vừa muốn đem chăn trải ra mặt đất, cánh cửa không đóng chặt lại mở, Lê Mộc trong lúc nhất thời cầm chăn sững sờ ở nơi đó.

"Lý, Lý thẩm a, cô tới làm cái gì a." Lê Mộc phản ứng trong chốc lát sau đó ngay lập tức cầm chăn trong tay ném vào trên giường, sau đó thoáng cúi đầu che giấu kinh ngạc của mình.

"Nga, tôi không có việc gì, là Lãnh thái thái bảo tôi qua thăm cậu cùng tiểu thư một chút, thuận tiện cho cậu cầm theo một ít cảm mạo dược đến." Lý thẩm nhớ tới nguyên nhân mình đến chậm rãi nói, sau đó có chút kỳ quái nhìn Lê Mộc hỏi: "Cô gia a, cậu lấy chăn này làm gì, cậu cùng tiểu thư trên giường không phải có chăn sao, tôi xem bộ dáng cậu vừa rồi hình như là muốn trải ra đất a..."

Lê Mộc trong lúc nhất thời bị hỏi, chỉ cảm thấy trong đầu linh quang chợt lóe, đối với Lý thẩm cười cười nói: "A, không có gì Lý thẩm, tôi vừa rồi là đang sửa sang lại chăn không có ý muốn trải ra đất, không phải tôi bị cảm sao, tôi sợ lây cho Lãnh Huyên sẽ không tốt, cho nên liền lấy thêm một cái chăn chúng tôi phân ra sẽ không sao."

"Nga, là vậy a..." Nói xong Lý thẩm đem thuốc đặt ở ngăn tủ cạnh cửa, sau đó mang theo biểu tình nghi hoặc xoay người đi rồi.

Lê Mộc ngồi ở bên giường thở một hơi thật dài, nghĩ Lý thẩm này có thể là nhìn thấu thứ gì, về sau nhất định phải càng thêm phải cẩn thận a.

"Sao vậy, ai tới?"

Chỉ thấy lúc này Lãnh mỹ nhân mặc áo tắm rộng thùng thình, híp mắt, biếng nhác lấy khăn mặt chùi bọt nước trên mái tóc, chậm rãi từ phòng tắm đi ra, khí chất tao nhã đầy người.

Lê Mộc lắc lắc đầu, sau đó dời đi tầm mắt để cho mình không nhìn Lãnh mỹ nhân, hơi ý tứ nói: "Không có gì, chính là Lý thẩm tới một lần, đưa đến ít cảm mạo dược."

"Nga, vậy anh uống thuốc đi chúng ta liền ngủ." Lãnh Huyên đem khăn mặt lau xong tóc để ở một bên, lúc này tóc nàng cũng đã khô không sai biệt lắm, sau đó liền lên giường mình, chui vào ổ chăn ấm áp.

Lê Mộc cũng uống thuốc xong tắt đèn trong phòng, lại ngủ trên mặt đất, cứ lẳng lặng như vậy.

Thời gian chỉ chớp mắt đã đến đêm khuya, cứ việc là hai cái chăn, Lê Mộc vẫn bị đông lạnh tỉnh, không vì cái gì khác, đơn giản là hắn thích đá chăn khi ngủ, hơn nữa hắn mỗi lần tiến vào ổ chăn lúc sau đều sẽ đem áo ngủ cởi, chỉ chừa bên trong cái đồ lót như vậy hắn ngủ mới kiên định, cũng không ngờ hôm nay lại bị đông lạnh tỉnh.

Nhéo nhéo áo mình, mắt nhập nhèm, nhìn nhìn ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, Lê Mộc mới phát hiện dĩ nhiên là tuyết rơi, tuyết đem bầu trời đêm chiếu thành màu quýt có chút tối, rất là xinh đẹp.

Đang lúc Lê Mộc muốn tiến vào ổ chăn ngủ tiếp lại nhìn đến ánh đèn từ khe cửa truyền vào, tựa hồ có người mở đèn bên ngoài, hơn nữa nghe tiếng bước chân này, giống như người này chính đang hướng về phòng của hắn và Lãnh Huyên đi tới. Nghĩ nghĩ chuyện xảy ra hôm nay, Lê Mộc càng ngày càng cảm thấy có gì sai sai, không phải là Lý thẩm hôm nay nhìn thấu được chỗ kỳ quái sau đó nói cho Lãnh thái thái, đây tám phần là tới tra xét quân tình.

Ngay tại thời khắc vạn phần lo lắng, Lê Mộc rất nhanh tự hỏi một chút, sau đó đứng dậy liền đem chăn mình ngủ nhét vào một góc không dễ dàng bị người phát hiện, sau đó một cú hổ vồ nhảy lên trên giường Lãnh đại mỹ nhân, chui vào ổ chăn Lãnh mỹ nhân.

Lãnh mỹ nhân hiển nhiên là bị động tác đột nhiên của Lê Mộc làm bừng tỉnh, vừa định giãy dụa đến xem rốt cuộc là ai to gan như vậy, lại bị người vừa nhảy lên một phen ôm lấy đồng thời che lại miệng. Lãnh Huyên chậm rãi tỉnh táo lại, phát hiện người trên giường rõ ràng là Lê Mộc, trong lòng cả kinh. Sau đó Lãnh Huyên liền thấy được ánh mắt Lê Mộc ra hiệu một cái lộ vẻ kỳ quái, theo bản năng nhìn hướng cánh cửa, lại nhìn đến tựa hồ có người muốn mở cửa phòng, sau đó Lãnh Huyên cũng đại khái hiểu được ý Lê Mộc, liền nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ.

Vào là Lãnh ma ma, Lãnh Huyên cùng Lê Mộc đều nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Vừa rồi Lê Mộc mới lên giường liền đem Lãnh Huyên gắt gao ôm vào trong ngực, hai người thân thể sát chặt, Lãnh Huyên đang ngủ cũng không mặc bao nhiêu quần áo, chỉ trừa một kiện áo ngủ mỏng manh, mà Lê Mộc còn hơn thế, hắn chỉ mặc một kiện quần lót nam bên trong, lúc này dáng người hoàn mỹ đẫy đà của Lãnh Huyên gắt gao dán trên người Lê Mộc, Lê Mộc không khỏi có chút tâm viên ý mã, cách quần lót bên trong liền chỉa vào Lãnh Huyên.

Đáng chết! Sao mà ngươi lại ở thời điểm không đúng này mà nhích dậy a, Lê Mộc một bên ở trong lòng khinh bỉ chính mình tiểu đồng bọn, một bên lại theo bản năng ở trên đùi Lãnh Huyên cọ cọ.

Lãnh Huyên cũng cảm giác được thứ đáng khinh gì đó của Lê Mộc, nhưng ngại có người đang nhìn, nàng cũng không thể mở mắt đành phải giả bộ ngủ, sau đó thời điểm Lãnh ma ma đang nhìn Lãnh Huyên bắt đầu véo chặt thịt trên lưng Lê Mộc, như trừng phạt Lê Mộc ôm nàng chặt như vậy, thế cho nên Lê Mộc luôn luôn nhắm hai mắt lại vẫn duy trì một biểu tình kỳ quái, nhưng may trong phòng ngọn đèn ám, Lãnh ma ma không có phát hiện, nhìn trong chốc lát lúc sau liền nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi.

Lê Mộc lẳng lặng nghe nửa ngày, kết luận Lãnh ma ma sẽ không quay về, thở một hơi thật dài, lúc này mới buông lỏng ra tay đang ôm Lãnh Huyên, sau đó nhanh chóng đưa tay xoa xoa tiểu thịt thịt bên hông mình.

Lãnh đại lão bản cô có cần xuống tay tàn nhẫn như vậy a, đau chết mất hu hu hu ~~~ Lê Mộc tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói ra miệng, dù sao vừa rồi là chính mình tiểu đồng bọn đụng người ta trước.

Lãnh Huyên hoàn hồn lại mới phát giác người nọ vừa mới ôm chính mình cả người lạnh lẽo, ôm mình trong chốc lát chính mình cũng bị hắn truyền lại thân thể có chút lạnh, vòng vo quay đầu cau mày nhìn phía Lê Mộc nói: "Trên người anh sao lại lạnh như vậy, dưới đất rất lạnh?"

Lê Mộc vẻ mặt cầu xin đáp: "Đúng vậy, trên mặt đất lạnh lắm, bằng không tôi cũng sẽ không cảm mạo a. Lãnh đại lão bản, Lãnh đại mỹ nhân, Lãnh đại lão bà, tôi có thể ngủ ở trên giường không a, trên mặt đất thật sự không thoải mái a, nếu không cô lại cho tôi dọn một cái giường vào phóng ở kia cũng tốt, cho dù là giường gấp cũng được..." Nhớ năm xưa mình đời trước ở thời điểm làm công cũng là ngủ giường gấp, tư vị chịu khổ sở kia kiểu gì cũng so với ngủ trên mặt đất mạnh hơn.

Lãnh Huyên nhàn nhạt nhìn Lê Mộc chậm rãi nói: "Trong phòng ngủ không thể có hai giường, hôm nay ma ma đã có chút hoài nghi, cho nên liền càng không được."

Chính là chờ những lời này! Lê Mộc bật người thay đổi bộ mặt thâm tình tội nghiệp nhìn Lãnh mỹ nhân nói: "Nếu em đã là lão bà của anh rồi, em sao nỡ nhẫn tâm nhìn anh ở trên đất tiếp tục đông lạnh chứ, cho anh ngủ trên giường đi, anh cam đoan tuyệt đối không động em, không quấy rầy em, em xem giường này lớn như vậy anh ngủ bên này giường được không?"

Lãnh Huyên cũng là bất đắc dĩ nhàn nhạt nói: "Vậy được rồi, bất quá đây là anh chính mình nói không thể đánh nhiễu đến tôi, nếu không, tự gánh lấy hậu quả nga ~~" Kỳ thực Lãnh đại mỹ nhân đã sớm muốn cho mỗ tiểu bằng hữu ngủ trên giường, nhưng ai bảo hắn không chịu thua kém đâu, mỗi lần đều ở thời khắc mấu chốt nhạ Lãnh mỹ nhân tức giận, vốn đang nghĩ lần này ném Lê Mộc thêm hai ngày, nhưng hôm nay Lãnh Huyên phát hiện Lê Mộc bị cảm như vậy cũng liền không đành lòng, điều này cũng là lý do vì sao nàng lần này dễ dàng đáp ứng Lê Mộc yêu cầu như vậy.

Nghe được Lãnh Huyên đáp ứng như vậy, Lê Mộc cũng có chút kinh ngạc, sau đó liền ngoan ngoãn ngủ thẳng ở một bên giường, gắt gao dựa vào bên giường, vốn tưởng rằng như vậy sẽ không sẽ xuất hiện cái gì sai lầm, nhưng kết quả thường thường là tương phản.

Ngày hôm sau Lê Mộc tỉnh lại, liền nhìn đến trước mắt phóng đại gương mặt Lãnh Huyên, sau đó lại quan sát một chút tình huống quanh thân, phát hiện cùng tình huống buổi sáng hôm đó sau khi hai người bọn họ lần đầu tiên thượng giường dĩ nhiên là giống nhau như đúc, Lãnh Huyên ánh mắt nhàn nhạt mang theo hơi hơi tức giận, đầu mình thế nhưng chui vào trước ngực Lãnh mỹ nhân, tiểu đồng bọn như cũ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chọc ngang Lãnh mỹ nhân.

Huynh đệ, nơi này không có chuyện của ngươi được không! Không cần mỗi lần đều đi ra thêm phiền a!!!

Lê Mộc thu hồi ánh mắt khiếp sợ của mình, vừa định chậm rãi thu hồi cái tay đang ôm Lãnh Huyên, kết quả còn chưa lấy ra một nửa, nội dung vở kịch trong ảo tưởng của hắn vẫn như cũ phát sinh.

"Ai u uy ——" Lúc này đây Lê Mộc lại bị Lãnh mỹ nhân một cước đá về trên mặt đất, tình huống bây giờ hoàn toàn cùng buổi sáng ngày đó không có khác biệt, hắn lại hoa hoa lệ lệ bị vợ đạp.

Lãnh Huyên đá xong lúc đó cái gì cũng chưa nói, hướng về phía Lê Mộc trên mặt đất quyến rũ cười một cái, sau đó đứng dậy đến buồng vệ sinh mặc quần áo rửa mặt, như mọi ngày đi làm, chỉ để lại Lê Mộc bất hạnh bị đá đến quẹo thắt lưng một người khóc không ra nước mắt, yên lặng đem chăn mình tối hôm qua tùy tay nhét vào góc xếp gọn lên, ăn xong điểm tâm ngoan ngoãn cút đi làm.

Trầm mặc cả sáng sớm Lê Mộc trên đường đi làm bưng bó thắt lưng mình, rốt cục nhịn không được muốn phun tào một phen.

Sao mà tôi rốt cục leo lên được giường lớn mềm mềm, đãi ngộ lại kém như vậy, bất quá là không cẩn thận ôm cô ngủ một giấc a, người ta lại không phải cố ý, để làm chi đá ác như vậy!!! Còn có tối hôm qua véo tôi dùng sức như vậy, tôi lại không đối với cô làm cái gì!!!

Ai u, thắt lưng của ta a ~~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phía trước có tiểu bằng hữu hỏi vì cái gì Lê Mộc Lãnh Huyên không ở Lê gia mà ở tại Lãnh gia, nguyên nhân có vài cái.

. Lê gia cách nội thành rất xa rất xa, Lãnh Huyên phải chiếu cố toàn bộ công ty, cho nên lựa chọn Lãnh gia không thể tốt hơn.

. Lê gia hai cái trưởng bối thực không có trách nhiệm tâm, cho dù nhà mình đứa nhỏ kết hôn cũng chưa trở về liếc mắt một cái, Lê gia hiện tại tất cả đều là người hầu căn bản không có người nhà Lê gia.

. Lê Mộc là thê quản nghiêm...

. Lê Mộc là thê quản nghiêm...

. Thê quản nghiêm...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio