Chương
Lại thêm một ngày dương quang sáng sủa, thêm một cái mỗ Lê dương quang sáng sủa.
Tám phần là bởi vì mỗ Lê phía trước sống chết không muốn xuất viện, Lãnh đại mỹ nhân đối việc này tỏ vẻ nghi ngờ, sâu sắc hoài nghi mỗ Lê là bởi vì mỗ cái tiểu hộ sĩ xinh đẹp mới không muốn xuất viện, để cho tiện giám thị mỗ Lê, Lãnh đại tiểu thư xinh đẹp của chúng ta liền tự động từ trong tay nãi nãi nhận lấy việc nấu cơm, từ sau lần đưa cơm đầu tiên liền liên tục kiên trì đưa cơm đến nửa tháng.
Trải qua hơn nửa tháng rửa ruột, mỗ Lê sâu sắc tỏ vẻ thúc có thể nhẫn thẩm đều nhịn không nổi nữa, cho nên hắn chỉ có thể... Xuất viện!
Vì để tránh né hắc ám mỹ thực của Lãnh đại mỹ nhân, mỗ Lê chủ động đưa ra thỉnh cầu xuất viện, tuy rằng thực luyến tiếc Ôn tiểu hộ sĩ đáng yêu, nhưng hắn cảm thấy nếu không xuất viện, bằng vào trù nghệ kia của Lãnh mỹ nhân chỉ sợ sống không được đến lúc lành chân, tương lai con của hai người bọn họ tuyệt đối không thể giống như nàng.
Đối với thỉnh cầu xuất viện của Lê Mộc, này đương nhiên là Lãnh đại mỹ nhân mong mỏi đã lâu, cho nên vui sướng đáp ứng rồi, sau đó liền nhanh nhẹn cho người đi làm thủ tục xuất viện.
Ngồi ở xe lăn mỗ Lê chính đang đôi mắt trông mong dắt góc áo Ôn tiểu hộ sĩ.
"Tiểu Hinh Nhi a ~~ tôi đi rồi cô cần phải chăm sóc bản thân mình a, tôi không ở cô phải ăn cơm thật ngon, ban đêm đừng đá chăn ngủ ngáy a, con gái như vậy không tốt, còn nữa đừng có bạo lực như vậy, cẩn thận gả không ra, còn nữa a ~~ nhớ đổi nước cho con cá vàng trong phòng bệnh tôi, tôi để lại nó cho cô làm con trai, chăm sóc tốt nó... Còn nữa a..." Nói chung là lề mề nói một tràng, ngay cả Vương đại gia phòng bệnh cách vách đều chiếu cố tới rồi.
Lúc này Lê Mộc chẳng khác gì muốn xuất giá, công đạo hết thảy sự tình tốt lắm, nhưng rõ ràng mấy việc này Ôn Hinh làm so với ngươi thành thạo hơn nhiều hiểu không. Bộ dáng lảm nhảm sắp đem tiểu hộ sĩ đáng yêu của chúng ta bức điên rồi, trong lòng thật sự là vạn phần may mắn tiểu tổ tông này rốt cục muốn xuất viện, hắn nằm viện hơn một tháng tới nay, cái lỗ tai nàng đều sắp mọc kén, sao mà một đại lão gia so với tiểu nữ sinh như nàng còn bà mụ hơn.
Vô tình bỏ ra cái tay níu góc áo của Lê Mộc, Ôn tiểu hộ sĩ cảm động hết sức nói: "Thật sự là quá cảm động, tiểu tổ tông cậu rốt cục muốn xuất viện, nhớ rõ thời điểm trở về bảo trọng thân thể, ra sức thực hiện đừng bao giờ tới đây nữa!"
"Cô sao có thể vô tình như vậy ~~~" ghê tởm mỗ Lê như vậy ghê tởm nói.
Nói đến đây, Lãnh Huyên cùng bác sĩ bàn bạc xong cũng đi tới, Lê Mộc chính đang nói chuyện lại lập tức liền bày ra tốt tư thế ngồi, ngoan ngoãn ở xe lăn, giống như một ngoan bảo bảo lên nhà trẻ thấy lão sư đến.
"Lão bà, thế nào? Bác sĩ nói thế nào, chúng ta có thể về nhà chưa?" Thử thăm dò hỏi.
"Bác sĩ nói ngoại thương cùng xương sườn bị gãy đã khỏi không sai biệt lắm, bất quá chân của anh sợ là..."
"Không sao đâu, lão bà, không nên nản chí, có lẽ rất nhanh sẽ khỏi thôi." Vì tránh cho Lãnh Huyên thương tâm, Lê Mộc chỉ có thể an ủi như vậy, trước mắt tình huống của mình vẫn không thể trực tiếp nói cho nàng, kỳ thực chân hắn đã sớm cũng tốt không sai biệt lắm, từ sau khi linh hồn đi vào thân thể này, tốc độ vết thương khép lại trên thân thể này so với thường nhân nhanh hơn rất nhiều, vốn là thương gân động cốt một trăm ngày, nhưng hắn không đến nửa tháng thời gian cũng đã khỏi bảy tám phần.
"Chân của anh nhất định sẽ chữa khỏi, tin tưởng em, em nhất định sẽ tìm người chữa khỏi anh." So với việc bản thân thương tâm, Lãnh Huyên càng sợ Lê Mộc sau khi chân liệt sẽ suy sụp tự bạo, tuy nhìn thái độ Lê Mộc lạc quan như thế, nhưng cũng sợ chỉ là Lê Mộc cậy mạnh biểu hiện ra mà thôi, nghĩ như vậy, liền càng thêm đau lòng.
Lặng lẽ đem Lê Mộc ngồi trên xe lăn lãm vào trong lòng, nghĩ muốn an ủi hắn.
Hắc hắc, trái với Lãnh mỹ nhân bên này tâm tình xuống thấp, mỗ Lê bên kia lòng đã sướng muốn lật bàn, bởi vì Lê Mộc là ngồi trên xe lăn, cho nên thời điểm Lãnh Huyên ôm hắn cũng chỉ có thể là đem đầu hắn tựa vào ngực mình, hai bầu ngực lồi lõm tinh tế chặt chẽ đặt ở trên mặt nghiêng của mỗ Lê.
Này thực sướng, thực tuyệt diệu!
Không nghĩ tới giả bộ bệnh một cái còn có thể có loại đãi ngộ này, mặc dù bên trong có điểm lừa gạt Lãnh Huyên cảm tình, nhưng ta đúng là bị thương, còn thực nghiêm trọng mờ, cho nên hưởng thụ một chút cũng không có gì nhỉ. Cứ như vậy an ủi mình, Lê Mộc đã thật sâu chìm đắm trong ôm ấp của Lãnh mỹ nhân.
Cảm giác so với lúc mới quen nhau lại lớn hơn một chút, Lãnh đại mỹ nhân rốt cuộc ăn cái gì lớn lên vậy, sao mà phát dục tốt như vậy đâu, lại còn thực mềm nữa này, nhớ tới mình đời trước cái kia so với sân bay còn sân bay hơn, Lê Mộc không khỏi có chút cười nhạo, thật đúng là người so với người tức chết người, chẳng lẽ bởi vì là tiểu thư nhà có tiền dinh dưỡng tốt cho nên mới phát dục lớn như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Lê Mộc không tự chủ được cọ cọ bộ ngực mềm mại của Lãnh mỹ nhân, lại còn đưa tay lên nơi nơi sờ loạn thật thoải mái, hảo nhuyễn hảo mềm a, cứ như vậy cả đời ta cũng nguyện ý!!!
Nhưng sự thực cũng không thỏa mãn nguyện vọng của mỗ Lê, Lãnh đại mỹ nhân sớm cũng cảm giác được mỗ Lê động tác nhỏ, mặt dần biến thành trái cà chua, đỏ rực đều nhanh chảy nước, trời sinh gia giáo tốt đẹp nói cho nàng không thể ở bệnh viện loại tình huống trước công chúng này phát hỏa, hòa hoãn tâm tình một chút, gọi tới tài xế cùng bảo tiêu khiêng Lê Mộc lên chiếc xe đã sớm chuẩn bị tốt.
Một đường bình an vô sự về tới nhà, Lê Mộc kinh ngạc chính là Lãnh đại mỹ nhân thế nhưng không có phát hỏa, đây là chấp nhận sao, a ha ha ha, như vậy chính là nói sau này mình rốt cục có thể trải qua tính phúc cuộc sống đúng hay không!!!
Lê Mộc trong lòng yên lặng tính toán tương lai tính phúc cuộc sống.
"Cháu ngoan, ngươi rốt cục xuất viện, đến đến đến cùng nãi nãi ngồi ở đây tán gẫu một lát đi." Lê Mộc vừa về tới nhà liền nhìn thấy nãi nãi đang đợi, vừa định nhiệt tình đi bồi nãi nãi tán gẫu một lát, nhưng mà...
"Nãi nãi, phía trước Lê Mộc hắn nói hắn có điểm mệt nhọc, muốn con bồi hắn quay về nghỉ ngơi một chút, cho nên con nghĩ trước đẩy hắn trở về phòng đã..." Nói đến hai chữ ' nghỉ ngơi ' mặt Lãnh Huyên lại bắt đầu đỏ lên, sau đó chỉ thấy nãi nãi cười cười tựa hồ đã biết cái gì.
"Người trẻ tuổi mấy đứa cũng thật dính nhau, mới vừa về nhà đã nghỉ ngơi, đi thôi đi thôi, nhưng phải bảo trọng thân thể, còn có Lê Mộc, tiểu sắc quỷ nhà ngươi không cho bắt nạt cháu dâu ta, nếu để cho ta biết ngươi làm không tốt, xem ta không thu thập ngươi không được." Nãi nãi còn không quên dặn dò một phen.
Lúc này Lê Mộc là người mù mờ nhất, vừa nãy mình cũng chưa nói muốn đi nghỉ ngơi a, Lãnh Huyên lời này là có ý gì, chẳng lẽ là nàng muốn? Nguyên lai Lãnh đại mỹ nhân trong lòng cũng nghĩ như vậy a ~~~~
Cao hứng bị Lãnh Huyên đẩy trở về phòng, sau đó liền nhìn thấy Lãnh đại mỹ nhân nhanh nhẹn khóa cửa phòng.
Sau đó...
"A —— "
Nãi nãi cứu mạng a, vợ con cháu dâu người muốn mưu sát chồng a, cứu mạng a!!! Lão bà anh sai rồi hu hu hu ~~~
Không hổ là đại biệt thự xa hoa đỉnh cấp, gian phòng này hiệu quả cách âm thật là không thể chê, vốn tiếng kêu như giết heo rơi vào lỗ tai nãi nãi ở phòng khách liền biến thành tiếng thở gấp mỏng manh.
Trong phòng khách nãi nãi nghe đến đó, lão mặt đỏ lên, vui mừng nở nụ cười một chút, miệng lảm nhảm mãi: "Hiện tại người trẻ tuổi cũng thật nhiệt tình, xem tốc độ này, tới sang năm là có thể ôm tôn tử..."