Chương
Chính tại thời điểm Lãnh Huyên thần tình hoảng hốt, Lê Mộc nhân cơ hội ngồi dậy một phen câu lấy cổ Lãnh Huyên, kéo nàng phóng ngã xuống giường. Lãnh Huyên tựa hồ dự liệu được Lê Mộc kế tiếp sẽ làm gì, cho nên trái tim bất thình lình thót một cái, sau đó đôi má nhanh chóng vọt lên một đóa hoa đỏ, nàng có chút khẩn trương bắt lấy sàng đan, một đôi mắt đẹp bối rối ngưng lại trên thiếu niên vẻ mặt âm nhu này, khóe miệng hắn tươi cười triệt để hiện ra một cỗ thâm tình, ôn nhu cùng nóng bỏng.
Lãnh Huyên ánh mắt hơi chút mơ màng, có lẽ mình chính là không cách nào kháng cự người này, cũng chỉ có người này.
Trừ bỏ hai lần phía trước là ngoài ý muốn, lần đầu tiên hai người đều là say, lần thứ hai Lê Mộc tên kia căn bản không ấn tượng còn Lãnh Huyên cũng chỉ đơn thuần thừa nhận. Lần này xem như là lần đầu tiên Lê Mộc cùng Lãnh Huyên trái tim giao hòa.
Lê Mộc chăm chú thắm thiết nhìn nàng ngay trước mặt, dung nhan nàng che kín đỏ ửng giống như một mảnh hoa đào dính đầy sương sớm, kiều diễm mà động lòng người, mê hoặc trái tim Lê Mộc, một đôi mắt thu thủy chờ mong lộ ra nhu tình mật ý, phảng phất như thông qua đôi mắt nàng thấy được chính mình, nội tâm phun trào lên ái ý mãnh liệt, nàng khẽ mỉm cười, chiếc mũi ngọc thẳng tắp xinh xắn dâng lên hơi thở dày đặc, hé ra đôi môi kiều diễm ướt át hơi hơi khép hờ, hàm răng trắng noãn chỉnh tề lộ ra một góc băng sơn, thổ khí như tơ...
Trong chốc lát gian phòng phảng phất hiện lên một tầng sương mù mang tên ái muội, đem hai người hoàn toàn bao phủ cùng nhau.
Lê Mộc đưa tay nhẹ nhàng sờ lên má Lãnh Huyên, ngón tay mảnh khảnh vuốt qua làn da tươi non, xúc cảm vô cùng tốt. Lê Mộc ngón tay chậm rãi chạm lên khóe miệng Lãnh Huyên, sau đó từ khóe miệng chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn ấm áp của nàng, Lê Mộc biểu tình bắt đầu từ thâm tình chân thành biến thành đáng khinh vô sỉ, hơi cúi người xuống, Lãnh Huyên mơ màng nhãn thần nhìn Lê Mộc, như bị đầu độc mút lấy ngón tay Lê Mộc...
Vẻ đẹp của Lãnh Huyên là băng lãnh, là thuần khiết, là không thể khinh nhờn. Ở trong lòng mọi người, vị Lãnh thị tổng tài nổi danh "Lãnh mỹ nhân" này là một nữ thần hoàn mỹ, là thần thánh không thể xâm phạm, là không thuộc nhân gian khói lửa, nhưng hiện tại lại xác xác thực thực ở trước mặt Lê Mộc quyến rũ mê người như thế.
Đều do Lê Mộc tên kia, nếu nói là hắn chuyển thế trọng sinh bởi vì lão thiên gia ghen tị mỹ mạo của Lãnh Huyên, phái hắn tới khinh nhờn nàng, nói như vậy tuyệt không quá. Nhưng Lê Mộc một chút cũng không cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, hơn nữa tư tưởng và động tác khinh nhờn nữ thần của hắn lại chưa từng đình chỉ.
Chỉ thấy ngón tay người này trượt ra khỏi miệng Lãnh Huyên, sau đó ngón tay dính qua hương vị trong miệng nàng bắt đầu chậm rãi từ chiếc cổ nhỏ xinh của Lãnh Huyên tìm xuống dưới, lướt qua xương quai xanh mỹ lệ của nàng, không ngừng tiếp tục xuống phía dưới, móc lấy tấm chăn trước ngực Lãnh Huyên, mãi cho đến ngón tay hắn nhẹ nhàng va chạm vào tuyết phong sung mãn dần dần lộ ra kia, thẳng đến nụ hoa non mịn, động tác của Lê Mộc mới đình chỉ.
Nói thật đến chỗ này, đã sắp bị khóa đến nơi rồi, rốt cuộc có cần tả tiếp không đây?
Dưới động tác nhẹ nhàng của Lê Mộc, Lãnh Huyên dần dần nhắm hai mắt lại cảm thụ cảm giác mềm nhẹ tựa như mộng ảo kia, lỗ mũi không thể tự nén mà "hừ" ra tiếng, một tia âm thanh rên rỉ như có như không, mờ ảo mà suy nhược, tuyệt vời mà mỹ diệu, đem toàn bộ linh hồn Lê Mộc đều câu lên...
Lê Mộc động tác có chút vụng về ngây ngô, suy cho cùng đây là lần đầu tiên thanh tỉnh, chưa từng có kinh nghiệm hắn cũng không nhớ rõ quá trình hai lần trước. Lãnh Huyên thân thể có chút khẩn trương, hơi run run, lần trước Lê Mộc động tác thập phần thô lỗ, nàng cũng không hưởng thụ đến vui sướng, cho nên lần này nàng có điểm sợ hãi nho nhỏ.
"Ư..." Lãnh Huyên thân thể khẽ run một cái, một thanh âm kinh tâm động cốt lại mờ ảo vang lên, Lê Mộc rốt cục nhịn không được.
Tay hắn rời khỏi vị trí ban đầu, xuống phía dưới duỗi về phía bắp đùi cân xứng nở nang của Lãnh Huyên, đôi chân non mềm trắng mịn sờ lên càng thêm kích thích, tay Lê Mộc cứ như vậy mềm nhẹ dán sát bên trong đùi Lãnh Huyên mà dao động.
Mỗi một tấc da thịt của Lãnh Huyên đều đối Lê Mộc tràn ngập dụ hoặc, Lê Mộc thích cảm giác tay hắn mơn trớn trên thân thể lão bà đại nhân thân ái của hắn, cái loại cảm giác này luôn khiến hắn cảm giác như đang nằm mơ, hoặc giả đây căn bản là giấc mộng của nàng, nàng vẫn còn là một nữ, chẳng qua là trong mộng nàng may mắn trọng sinh thành hắn, sau đó liền gặp người đủ để khiến hắn si mê cả đời.
Từ lúc Lê Mộc lấy tay đối Lãnh Huyên tùy ý khiêu khích, nhiệt tình tiềm tàng dưới nội tâm Lãnh Huyên rốt cục bị trêu chọc lên, dục hỏa dần dần thiêu đốt làm cho nàng bắt đầu hổn hển thở gấp...
Nhìn đến bộ ngực cao ngất của Lãnh Huyên thuận theo hô hấp dồn dập phập phồng không ngừng, dung nhan xinh đẹp đóa đóa đỏ ửng từ thánh khiết biến thành say sưa mê tình, Lê Mộc nhẹ nhàng úp sấp trên người nàng, toàn bộ sức nặng chống đỡ trên đôi bàn tay, chỉ sợ sẽ áp đến Lãnh Huyên dù chỉ một chút.
Lãnh Huyên thân thể cực nóng, như muốn hòa tan Lê Mộc, Lê Mộc không tự giác dán vào, chỉ là chậm rãi ma sát, không biết có phải là đang ma sát sinh điện không?
Ma sát có sinh điện không? Tác giả quân không biết, dù sao cũng là ma sát sinh nhiệt. Lúc này Lãnh Huyên cùng Lê Mộc thân thể đều trở nên càng ngày càng nóng, nhiệt độ trong cơ thể tựa như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, cần phải tìm được một cái phương thức cùng địa phương để phát tiết...
Đó chính là tiểu núi lửa... chuẩn bị bùng nổ đi!! (⊙o⊙) a!
Lê Mộc đi theo tên culi Cao Tiểu Triều xem qua không ít băng đĩa giáo dục bản SD, huống hồ vốn là nữ hắn liền đối kết cấu thân thể nữ cũng hết sức quen thuộc, vốn dĩ cho rằng một việc rất đơn giản, nhưng đến thời điểm thực tiễn chân chính, Lê Mộc mới phát hiện không có đơn giản như vậy, cũng không biết hắn hai lần trước là làm sao mà đắc thủ, rượu quả nhiên là thứ đồ tăng chỉ số thông minh, say rượu lúc sau ngay cả cái này cũng có thể vô sự tự thông.
Chính là như vậy, Lê Mộc đến thời điểm mấu chốt thế nhưng... tìm không đúng địa phương, chọc loạn một hồi, Lãnh Huyên đau đến mồ hôi lạnh ứa ra...
Lãnh Huyên có chút dở khóc dở cười, người này sao lại ngốc như vậy, rõ ràng lần trước đều thuần thục như thế, bất đắc dĩ nói: "Em... Em giúp anh nhé..."
Cuối cùng vẫn là dưới chỉ dẫn từ ngọc thủ của Lãnh Huyên, Lê Mộc mới có thể tìm được kỳ môn mà vào.
( trung gian lược qua chữ, bằng không sẽ bị khóa chương đó o(╯□╰)o, không cần lo cho ta, muốn thêm thịt tác giả quân chính mình ý dâm một chút là tốt rồi, bằng không sau khi bị các ngươi nhìn sẽ mắng ta tư tưởng không thuần khiết. )
Đương nhiên, Lê Mộc cũng xem như là lần đầu tiên cảm giác được phần khoái hoạt này, Lãnh Huyên thân thể lại cực kỳ mê người, hơn nữa tiểu xử nam ( rõ ràng là tiểu xử nữ ha ha ha, kiếp trước đời này lần đầu tiên đều cho Lãnh đại mỹ nhân ) tâm tình kích động, kết quả không đến mười phút đã buông vũ khí đầu hàng.
Lê Mộc nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của Lãnh Huyên, có chút xấu hổ vùi đầu vào ngực nàng, bản thân vọng ra thanh âm rì rà rì rầm.
Lãnh Huyên nhìn mỗ con sói con đang giả làm đà điểu ở trước người, bất đắc dĩ chớp chớp mắt, cũng không nói gì khác, chỉ ôn nhu hôn lên cái trán trơn bóng của Lê Mộc, sau đó đem Lê Mộc ôm thật chặt, thật chặt...
"Lê Mộc, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau."
Tình ý dạt dào lấp đầy căn phòng ấm áp.
Đêm nay, nhất định không tầm thường, nhất định là khó quên.