sính lễ: lễ vật của nhà trai đem đến nhà gái để xin cưới.
Hảo cái gì mà hảo? Quân Mặc Sơ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, liền vỗ bàn đứng dậy, mặt không chút thay đổi nói: "Ai nói ta phải gả cho hắn."
Nghe vậy, Quân Chấn Thiên hơi hơi sửng sốt.
Thanh Minh Dạ giữ chặt tay nàng, giọng điệu mang theo sủng nịnh, "Tiểu Sơ nhi đây là đang thẹn thùng sao? Không có việc gì, nơi này sẽ không có ai dám giễu cợt."
Thẹn thùng cái rắm! Quân Mặc Sơ trừng mắt nhìn hắn: "Ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thẹn thùng?"
"Hai." Thanh Minh Dạ cười tủm tỉm chỉ vào hai mắt.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ ngược lại mang theo ý cười lười biếng, cực kỳ giống lão hồ li tu luyện ngàn năm.
Quân Mặc Sơ suýt nữa bị chọc giận nở nụ cười, đơn giản mặc kệ hắn, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Quân Chấn Thiên, "Nếu ngươi tìm ta đến chỗ này là để nhắc tới những chuyện mạc danh kỳ diệu, như vậy thật có lỗi, ta bề bộn nhiều việc."
Nàng bề bộn nhiều việc, vội vàng phải tra xem Trữ Thanh Hà ở chỗ nào, lại vội vàng muốn tìm vị ca ca song bào thai chưa từng gặp mặt, còn muốn vội vàng tu luyện.
Nàng vội đến thời gian ngủ trưa đều không có!
Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi xoay người, chuẩn bị rời đi.
Sắc mặt Quân Chấn Thiên trầm xuống, "Mặc Sơ, ngươi nói chuyện với Thanh công tử như vậy? Nương ngươi mấy năm nay dạy dỗ lễ nghi cho ngươi chính là như vậy?"
Trong lòng Quân Chấn Thiên thật muốn nôn ra một ngụm máu, Quân Mặc Sơ như vậy một chút cũng không thua kém một nữ nhi bất hiếu, cơ hội tốt bày ra như vậy còn không tranh thủ, đổi lại tiểu thư gia tộc khác, có thể nhận thức một cường giả cường đại tuổi lại trẻ như vậy, đã sớm bổ nhào tới rồi.
Nàng khen ngược, Thanh Minh Dạ người ta đã nói đến phần này, nàng còn cự tuyệt!
Quân Chấn Thiên càng nghĩ càng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy Quân Mặc Sơ một chút cũng không giống nữ nhi thân sinh của chính mình, hoàn toàn không có di truyền tài tình và mưu lược của hắn.
"Không quan hệ." Thanh Minh Dạ câu môi cười, "Bản tôn liền thích người như nàng vậy."
Quân Chấn Thiên: "..."
Hắn thật tình có điểm nghĩ không ra Thanh Minh Dạ coi trọng Quân Mặc Sơ ở điểm nào.
"Tả Phi." Thanh Minh Dạ hô nhỏ một tiếng.
Tả Phi hiểu ý vung tay lên, năm kiện kỳ trân dị bảo đột ngột xuất hiện trước mắt Quân Chấn Thiên, hiển nhiên là vừa mới từ không gian giới chỉ lấy ra.
Ánh mắt Quân Chấn Thiên nhất thời sáng lên, giọng điệu nhịn không được có chút kích động, "Này, này có phải...."
Vạn năm linh sâm, hóa chuyển linh đan, vô cực hoa.... Tất cả đều là thiên tài địa bảo khó gặp ở Thiên Khung đại lục, nhất là hóa chuyển linh đan kia, kia chính là lục phẩm linh đan luyện dược sư phải đạt cấp đại sư mới có thể luyện ra!
Mắt Quân Chấn Thiên nhìn Thanh Minh Dạ, càng trở nên nóng bỏng, ngay cả hộ vệ đều đeo không gian giới chỉ, còn ra tay xa hoa như vậy, hắn thực khó có thể tưởng tượng, Thanh Minh Dạ rốt cuộc vì cái gì mà đến nơi này?
Tả Phi thản nhiên nói:" Đây là sính lễ chủ tử cấp cho Quân gia."
Quân Mặc Sơ cước bộ đang muốn rời đi dừng một chút, rõ ràng nói bọn họ không quan hệ, hắn cấp sính lễ làm cái gì?
Quân Chấn Thiên cười ha hả không ngừng: "Thanh công tử thật sự là quá khách khí, sính lễ quý trọng như vậy, nhưng thật là làm cho Thanh công tử tốn kém...."
Quân Chấn Thiên ngoài miệng khách khí, một bên lại để cho bọn hạ nhân đều thu bảo bối lại.
"Chậm đã." Quân Mặc Sơ đột nhiên lên tiếng, đem năm kiện bảo vật kéo về trong ta mình, ôn hòa nói:" Nếu là sính lễ cho ta, tự nhiên là ta bảo quản."
Tươi cười trên mặt Quân Chấn Thiên nhất thời cứng đờ.
Sâu trong con ngươi Thanh Minh Dạ xẹt qua một đạo ý cười, hơi gật gật đầu, "Tiểu Sơ nhi nói không sai."
"..."Quân Chấn Thiên thấy Thanh Minh Dạ đều nói như vậy, không muốn làm cho Thanh Minh Dạ phật lòng, hắn liền đành phải thịt đau gật gật đầu (ý nói đau lòng như cắt thịt), miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười: "Mặc Sơ phải bảo quản thật tốt, bất quá, cô nương gia ngươi hẳn là bất tiện, chi bằng để lại ở gia tộc...."