Sau một phen càn quấy của Kelvin tâm tình của cậu có chút tồi tệ, Nghiêm Hạo Thần chọn đi vào một con hẻm nhỏ, hóng hóng gió đêm. Cái thành phố này rất kỳ quái, quán bar sặc sỡ ánh đèn này chỉ cần rẽ một cái đã đến khu dân cư im lặng giản dị, bất quá là cách nhau một con hẻm, lại tách ra hai thế giới khác hẳn.
Hẻm nhỏ lúc đêm khuya im lặng đến ngay cả thanh âm chân giẫm lên lá cây đều nghe được hoàn toàn rõ ràng, bởi vậy thanh âm ngón tay gảy ghi-ta của hắn đặc biệt trong trẻo. Nghiêm Hạo Thần tò mò đi theo thanh âm, khi phát hiện ngọn nguồn thanh âm thì dừng bước. Cuối ngõ nhỏ có một ngã rẽ, quẹo vào là một ngõ cụt. Nghiêm Hạo Thần đứng trước ngã rẽ, cách đó trăm mét là bóng đen đổ lên tường, là một người, ngồi dưới đất đàn ghi-ta.
Không phải là bóng lưng đặc biệt, trong bóng đêm mờ tối không ai có thể nhận ra. Nhưng khi người kia cùng đàn ghi-ta thấp giọng ngâm nga, Nghiêm Hạo Thần lập tức liền nhận ra, là người thanh niên trong quán rượu. Ca khúc hắn đàn hát có lẽ do tự mình sáng tác, vẫn chưa hoàn toàn trọn vẹn, chỉ có một đoạn giai điệu lặp đi lặp lại. Làn điệu trong trẻo nhưng kỳ lạ hơn bài hắn hát trong quán rượu, trong bóng đêm vắng vẻ mang theo hương vị thê lương xinh đẹp, mỗi một âm tiết đều kích thích thần kinh, gợi lên xúc động khiến người ta rùng mình.
Thanh niên cúi đầu ngâm nga nghe không rõ ca từ, Nghiêm Hạo Thần nhịn không được lén lút đến gần, cho đến khi có thể nghe được toàn bộ nội dung người thanh niên kia dùng tiếng hát thanh nhuận mà hát lên.
…
Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người
Thiêu thân lao đầu vào lửa
Gặm tâm nhắm cốt
Cuối cùng chỉ rơi vào vạn kiếp bất phục
…
Ca từ thanh lãnh phối hợp với làn điệu thanh lãnh, mang theo một loại tuyệt vọng im lặng hoà làm một với đêm khuya tối đen. Nghiêm Hạo Thần tán thưởng mà thở dài một tiếng, tiếng đàn ghi-ta im bặt, thanh niên kích động xoay đầu lại, khi thấy rõ người tới gương mặt căng thẳng mới thoáng thả lỏng:
“Là cậu.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mày:
“Cậu biết tôi?”
Thanh niên thản nhiên cười cười, nói:
“Sao lại không biết, cậu là Nghiêm Hạo Thần phải không. Chúng ta trước kia chạm mặt vài lần ở sân khấu quán bar.”
Nghiêm Hạo Thần hơi lúng túng:
“Vậy sao?”
Giới âm nhạc ngầm cũng không lớn, quay đi quay lại cũng chỉ có vài sân khấu nổi danh, gặp mặt cũng không ngạc nhiên. Ngạc nhiên chính là cậu hoàn toàn không có ấn tượng với người thanh niên này, tiếng hát xinh đẹp như vậy, thể loại âm nhạc cũng đủ hứng thú, cậu tin mình nghe qua một lần sẽ không quên.
Thanh niên như giải vây cho cậu mà ảm đạm cười:
“Thực ra không chú ý tới cũng là bình thường, trước đây vài lần cũng chỉ gặp mặt dưới đài, cậu là người hát sau cùng, lúc tôi hát còn chưa có ai tới.”
Khó trách, chỉ xét về diện mạo, thanh niên đích xác không phải loại hình khiến người khác chú ý.
Thanh niên buông đàn ghi-ta, tự giễu mà bĩu môi:
“Bất quá, cho dù không phải như vậy, cậu có lẽ cũng sẽ không có ấn tượng gì với tôi. Bài tôi đàn, luôn có rất ít người cổ vũ.”
Nghiêm Hạo Thần há miệng thở dốc, nhưng không biết phải nói cái gì. Cậu mười lăm tuổi bắt đầu bước chân vào giới âm nhạc ngầm, diện mạo xinh đẹp, âm nhạc theo đuổi cũng là loại nhạc đại chúng dễ nghe, vừa ra đã được xung quanh tung hô, có thể xem như thiếu niên đắc ý, hơn nữa tính cách làm càn rạch toẹt, trong giới giải trí cũng có không ít địch, cùng với những tay nhạc khác, phần lớn mối quan hệ đối địch giương cung bạc kiếm gặp mặt liền chà đạp nhau, chưa bao giờ an ủi người khác. Hơn nữa trong lòng cậu cũng hiểu được, âm nhạc của thanh niên dù tốt, cũng rất khó đạt được đồng cảm.
Nghiêm Hạo Thần ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen. Thanh niên bỗng nhiên nói:
“Thực ra tôi biết, tôi cùng âm nhạc của tôi sẽ không có ngày nổi tiếng.”
Nghiêm Hạo Thần kỳ quái mà nhìn hắn một cái:
“Nếu đã biết, sao cậu vẫn kiên trì?”
Thanh niên vẫn là thản nhiên mà cười cười, nói:
“Bởi vì trên lưng tôi đeo kì vọng của một người khác, không biết phải làm sao để phụ lòng người đó.”
Nghiêm Hạo Thần nhíu mày:
“Biết rõ không thể làm được, nếu còn tiếp tục đeo theo loại kì vọng này, chẳng phải với cậu và người đó đều không tốt sao? Một ngày nào đó cậu sẽ không chịu nổi gánh nặng.”
“Đến ngày đó rồi nói sau.” Thanh niên nói, “Hiện tại, chỉ cần người ấy hy vọng tôi tiếp tục bước tiếp, tôi sẽ vẫn tiếp tục đứng trên sân khấu.”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mày, này có phần hơi quá ngu xuẩn. Thanh niên tự mình cũng cười khẽ một chút:
“Rất khờ đúng không? Nếu có thể, tôi cũng muốn buông. Chỉ là tôi không có cách nào, thật sự không có cách nào.”
Nghiêm Hạo Thần nhớ tới đoạn ca từ vừa rồi thanh niên ngâm nga, giống ánh mắt hắn nhìn về phía bầu trời đêm, mang theo một loại tuyệt vọng im lặng. Cậu bỗng nhiên nói:
“Bài hát vừa rồi, có thể hát một lần nữa không?”
Thanh niên có chút xấu hổ:
“Đây chẳng qua là tôi tuỳ tay đàn ra thôi, không tính công khai biểu diễn.”
“Vậy càng phải hát cho tôi nghe.” Mắt phượng nhếch lên mang theo một loại cố chấp không để người khác cự tuyệt, “Nếu đã viết ra, bài hát này chung quy phải có người nhớ kỹ nó.”
Cậu còn nghiêm túc nhìn thanh niên:
“Bài hát này, tôi rất thích.”
Thanh niên nhìn cậu một lúc, cười thở dài một hơi:
“Cũng tốt, dù sao trừ cậu ra, có lẽ cũng không ai có thể nghe được bài hát này.”
Hắn xoay người lấy ghi-ta, bắt đầu chuyên tâm gảy đàn. Rõ ràng là người từ diện mạo đến cách ăn mặc đều không bắt mắt, khi cầm lấy ghi-ta, lại có một loại khí tràng độc đáo bao phủ chung quanh, hào quang sáng lạn đến mức làm cho người ta không thể dời mắt đi, tiếng hát xinh đẹp cùng tiếng đàn êm tai, Nghiêm Hạo Thần nhịn không được cảm thán một tiếng trong lòng, người như vậy, nếu như bị mai một thật sự là rất đáng tiếc.
Lúc này đây, Nghiêm Hạo Thần nghe được ca từ đầy đủ.
…
Mắt say mơ hồ như bày tỏ
Nụ cười yếu ớt của đôi môi
Giọng nói êm nhuyễn như chén ngọc
Bảy ngày giày vò
Mười ngày lửa cháy.
Trăm phương ngàn kế vây lấy người.
Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người.
Ngàn lần không nên
Vạn lần không được
Cũng không thể chống lại nụ cười nơi khoé môi kia
Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người
Thiêu thân lao đầu vào lửa
Gặm tâm nhắm cốt
Cuối cùng chỉ rơi vào vạn kiếp bất phục
Loại cổ xuyên tâm
Độc dược tẩm đường
Em là đích đến duy nhất trong cuộc đời này
…
Khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống Nghiêm Hạo Thần cảm thấy như còn chưa đủ. Thanh lãnh bên ngoài nhưng nóng cháy bên trong, sao lại có người có thể dung hợp hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau này tốt như vậy? Thiêu thân lao đầu vào lửa, vạn kiếp bất phục… Loại cổ gặm tâm nhấm tốt, là kì vọng mà người kia đặt càng lúc càng nhiều lên lưng người thanh niên này sao? Khiến hắn biết rõ vô vọng lại vẫn giãy dụa trên con đường âm nhạc?
Cảm tình kịch liệt như vậy, Nghiêm Hạo Thần không thể hiểu, cũng không muốn hiểu. Cậu làm chuyện gì, đều chỉ có một người, cũng chỉ vì một người. Chỉ là tiếng hát thanh lãnh của thanh niên dường như mang theo sức mạnh thẩm thấu cốt tuỷ, khiến cậu nhịn không được mà nghĩ: là loại cổ gì, có thể khiến một người cố chấp không hối hận như vậy?
Cậu lắc đầu, vươn tay nắm lấy tay thanh niên:
“Bài hát rất êm tai, cám ơn.”
Thanh niên cũng cười.
Nghiêm Hạo Thần nói:
“Hy vọng về sau có cơ hội chạm mặt trên sân khấu, đừng từ bỏ.”
Lấy tài ba của hắn, cố chấp của hắn, cuối cùng có thể trên con đường âm nhạc này làm ra thành tích cũng chưa biết chừng. Không biết vì cái gì, Nghiêm Hạo Thần chân thành hy vọng có thể nhìn thấy ngày thanh niên thực hiện được kì vọng của người kia. Vậy nhất định sẽ rất tốt đẹp.