Phệ Tâm Cổ

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cho rằng Nghiêm Hạo Thần hoạt động lại sau khi bế quan trình độ tiến rất xa rõ ràng không chỉ có bản thân cậu. Cho nên hai tháng sau, khi bước xuống sân khấu trong tiếng cổ vũ ầm ĩ, ông chủ quán bar đưa ra một tấm danh thiếp, hạ giọng nói “Có người muốn gặp cậu”, Nghiêm Hạo Thần cũng không quá kinh ngạc. Cậu tiếp nhận tấm danh thiếp kia, nhìn chữ màu đen đơn giản trên danh thiếp trắng mà nhíu mày, nói:

“Được.”

Mười lăm tuổi bắt đầu đi chơi nhạc, trong ba năm này Nghiêm Hạo Thần không phải không nhận được cành ô-liu mà người chế tác âm nhạc ném ra, nhưng những công ty âm nhạc hạng ba không có chút danh tiếng này trước giờ đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu. Không phải cậu cao ngạo, mà là nếu muốn bay cao, ngay từ đầu nên đứng ở cao nơi bắt đầu cao. Khởi bước từ những công ty này, có thể đi bao xa? Nếu cậu muốn chính thức bước vào giới âm nhạc chính quy, công ty được lựa chọn ít nhất cũng phải ngang ngửa Thần Tinh. Cho dù những công ty hạng nhất này khinh thường cậu cũng không sao, cậu nguyện ý chờ, nguyện ý chậm rãi tôi luyện chính mình, cho đến khi thực lực cùng tài hoa của cậu có thể được những nhà chế tác khó tính tán thành.

Trước đây khi độ nổi tiếng đột nhiên tăng vọt, thật ra có nhận được vài lời mời có giá trị. Những người chế tác này vừa ý vẻ ngoài xuất sắc cùng trình độ ca hát của cậu là thật, nhưng là rất rõ ràng là muốn nương theo cơn sốt “Đối thủ của Kelvin, mỹ thiếu niên” mà nâng cậu lên. Nếu là trước đây, Nghiêm Hạo Thần có lẽ sẽ động lòng, vô luận như thế nào, tóm lại là một cơ hội tuyệt hảo để bước vào giới âm nhạc chính quy, mặc kệ là bắt đầu như thế nào, chỉ cần có thực lực, không sợ không nổi. Nhưng lần này cậu bình tĩnh đến chính mình cũng có chút giật mình. Có lẽ là chịu ảnh hưởng của người đàn ông cứng nhắc như ông già kia, cậu bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh. Cơ hội bỏ lỡ còn có thể có, thay vì chờ cơ hội tốt nhất, không bằng chờ cơ hội thích hợp nhất. Cái loại nổi tiếng chỉ vì cái trước mắt này cũng không phải cái cậu muốn.

Hoắc Kiếm tuy rằng đối với giới âm nhạc hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng từng tỏ ra kinh ngạc trước việc cậu liên tiếp từ chối những lời mời debut:

“Em chắc chắn sau này sẽ không hối hận?”

Nghiêm Hạo Thần mệt mỏi cười:

“Em chỉ biết là, bây giờ debut, em nhất định sẽ hối hận.”

Trong nụ cười chói mắt của anh có vài phần kiêu ngạo:

“Em luôn nằm ngoài dự đoán của anh.”

Thường xuyên làm việc không theo lẽ thường, khiến cậu đầu tiên là giật mình sau đó cảm thấy thú vị, rõ ràng là vị Hoắc đại tồng tài trước mặt này mới đúng chứ. Nghiêm Hạo Thần cười nhướng mắt nhìn anh:

“Anh cũng vậy.”

Cầm tấm danh thiếp đơn giản kia đi qua một cái hành lang, đẩy ra cửa phòng, Nghiêm Hạo Thần có một khắc ngẩn ngơ. Giống như một năm trước, cậu mang theo một người đầy mồ hôi từ trên sân khấu xuống đẩy ra cửa phòng, nhìn thấy dáng người đoan chính thẳng tắp của người đàn ông cao lớn dưới ánh đèn vàng ấm áp, đứng dậy khẽ gật đầu với cậu, ánh mắt thản nhiên mà trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề:

“Tôi muốn cung cấp tài chính cho những màn biểu diễn của cậu.”

Thì ra nhanh như vậy, đã qua một năm.

Khi ra khỏi phòng đêm có lẽ đã rất khuya. Trong hành lang loáng thoáng truyền đến nhịp điệu tùng tùng mạnh mẽ, có lẽ là sàn nhảy đêm khuya bắt đầu rồi. Luôn như thế này, càng đêm càng điên cuồng.

Ra khỏi quán bar, không bất ngờ nhìn thấy chiếc xe bắt mắt đậu ở ngã tư đường vắng lặng. Nghiêm Hạo Thần tiến lên gõ gõ cửa kính xe, anh đang ngồi ghế sau nghiêm túc gõ laptop, cái ly trong tay bốc lên khói trắng lượn lờ. Anh xoay đầu lại nhìn Nghiêm Hạo Thần, vẻ mặt không có chút nào không kiên nhẫn:

“Về rồi hả?”

Nghiêm Hạo Thần đơn giản ậm ừ một tiếng, mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Hoắc Kiếm thu dọn xong đồ đạc ở ghế sau, mở cửa đổi đến chỗ ngồi người lái phía trước, tự nhiên đưa qua cái ly trong tay:

“Uống không?”

Mùi trà xanh thơm ngát bay vào hai bên cánh mũi, Nghiêm Hạo Thần nhịn không được cười khẽ lắc lắc đầu. Ngay cả thức đêm cũng chọn trà mà không phải cà phê, thật sự là sở thích của ông già. Hoắc Kiếm khởi động xe, liếc mắt nhìn danh thiếp trên tay cậu:

“Có người tìm em?”

Nghiêm Hạo Thần không chút để ý mà tựa đầu vào ghế, biếng nhác:

“Đúng vậy, một người chế tác âm nhạc.”

Tiếp theo lại mệt mỏi bỏ thêm một câu:

“Hơn nữa em hình như động lòng.”

Mức độ chuyển hướng của xe có chút lớn, Nghiêm Hạo Thần vừa lòng nhìn vẻ mặt giật mình không thể che dấu của anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio