Phệ Tâm Cổ

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiến độ chụp ảnh rất thuận lợi, khi Nghiêm Hạo Thần xong việc trở lại dưới lầu nhà trọ đã là hoàng hôn, ánh mặt trời vàng kim trải xuống mặt đường dơ bẩn loang lổ, người đi đường tay xách bịch mì gà vội vàng bước qua, mang theo một loại hương vị phố phường đặc biệt ấm áp. Xe hơi màu đen được bảo dưỡng tốt lẳng lặng đậu trong góc của ngỏ nhỏ, giống như chủ nhân của nó, dù đã rất khiêm tốn cẩn thận nhưng lại khó có thể làm người ta bỏ qua.

Nghiêm Hạo Thần đi qua mở cửa xe thẳng ngồi vào, người đàn ông tây trang giày da ngồi ngay ngắn lật xem một tờ báo tài chính kinh tế, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chỉ có khoé môi hơi nhếch lên để lộ ra một chút dịu dàng ấm áp như ánh trời chiều:

“Hôm nay xong sớm?”

“Ừ.”

Nghiêm Hạo Thần thả lỏng thân thể trên chiếc ghế mềm mại, tiện tay ném một thứ lên đùi anh như ném một món đồ bình thường:

“Nè.”

“Đây là cái gì?”

Nghiêm Hạo Thần không chút để ý nhếch khóe miệng:

“Album của em, tặng cho anh.”

Từ ngầm đến debut, người đàn ông này luôn cùng cậu đi tới, không cho anh làm người nghe đầu tiên hình như không hay lắm. Tuy rằng đã dự liệu được phản ứng vui sướng của đối phương, nhưng bộ dáng khi anh thật cẩn thận cầm lấy cái đĩa, ánh mắt tỏa sáng, cười đến có chút kích động, xoay đầu lại trân trọng nói tiếng “Cảm ơn”, vẫn khiến cho cậu cảm động.

Hoắc Kiếm cẩn thận để nó vào ổ đĩa trên xe, Nghiêm Hạo Thần nghe được thanh âm của mình vang lên, giọng hát cao vút mà ngọt lành lượn vòng trong xe:

Mắt say mơ hồ như bày tỏ

Nụ cười yếu ớt của đôi môi

Giọng nói êm nhuyễn như chén ngọc

Ánh mắt của anh nhìn chăm chú vào cậu, tựa như vô số lần anh ở dưới đài nghe cậu biểu diễn, thẳng thắn, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cậu, chăm chú mà tinh khiết, mang theo kiêu ngạo cùng tán thưởng không chút nào che dấu. Nghiêm Hạo Thần đón ánh mắt của anh nhìn trở về, chậc, rõ ràng đã chạm mắt anh nhiều lần như vậy, cậu trước giờ đều chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, anh nhìn cậu như vậy thật đúng là… gợi cảm chết được.

Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người.

Ngàn lần không nên

Vạn lần không được

Cũng không thể chống lại nụ cười nơi khoé môi kia

Nghiêm Hạo Thần nhướn người qua, a, môi anh cũng ấm áp như anh vậy, thật là độ ấm rất mê người.

Cổ từ lâu đã khắc sâu tên người

Máy phát đang hát cái gì? Cậu đã muốn không rõ ràng lắm, thứ rõ ràng duy nhất chính là cảm giác nóng rực trong khoang miệng, giống như rượu mạnh nồng nàn say đắm lòng người. Đôi mắt sáng ngời của anh biến đen, dán môi cậu thấp giọng thì thầm:

“Rất hay, cám ơn.”

A? Lúc này rồi mà còn có thể chú ý tới cậu hát sao? Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng nhìn anh, cười đến ba phần khiêu khích bảy phần hấp dẫn:

“Ngày mai em không có lịch diễn.”

Quả nhiên liền nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông đã cấm dục thật lâu kia có dấu hiệu thú hoá, Nghiêm Hạo Thần vừa lòng nhắm mắt đón nhận môi lưỡi gấp gáp tập kích, khiêu khích người đàn ông cứng nhắc tự kiềm này, thật sự là một việc làm rất có cảm giác thành tựu. Hình như ngày mai phải tham gia chương trình tạp kĩ nhàm chán nào đó có phần thi lắc vòng? Cho nó chết đi.

Sau một màn vận động kịch liệt có thể dùng chém giết để hình dung thì Hoắc Kiếm mới kịp phản ứng, nằm bên cạnh cậu đặt câu hỏi:

“Bài hát kia là người khác viết, bỏ vào album của em không có vấn đề bản quyền sao?”

Nghiêm Hạo Thần mệt mỏi nhấc mí mắt:

“Chỉ thu vào đĩa này giữ làm kỷ niệm thôi, không cho vào album. Ngoài anh ra không có ai được nghe nữa đâu.”

“Thật sao?” Người đàn ông bên người đột nhiên cảm xúc tăng vọt, trở mình nằm trên người cậu nhiệt liệt hôn thái dương cậu.

“A…” Nghiêm Hạo Thần kháng nghị mà đẩy ra, làm một lần nữa đừng nói chơi lắc vòng, ngay cả đứng thẳng để lên hình cũng thành vấn đề đó.

Hoắc Kiếm săn sóc không tiếp tục nữa, an phận trở mình nằm bên cạnh cậu, kéo chăn đắp cho hai người. Giường đơn chỗ Nghiêm Hạo Thần ở cũng không rộng lắm, thân hình cao lớn của anh nép sát mép giường, nhiều ít có vẻ có chút tội nghiệp. Nghiêm Hạo Thần trong bóng đêm nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

Đó cũng là một điểm khiến cậu thích ở cùng người đàn ông này. Trước khi mời cậu ăn cơm sẽ xác nhận lịch làm việc của, không được đồng ý sẽ không miễn cưỡng cậu làm tình, mà ngay cả ngủ cùng một chỗ như vậy, hình như cũng biết cậu không không quen tiếp xúc tứ chi, nên không bao giờ dính vào ôm ấp. Giáo dục tốt, săn sóc đúng mực, luôn giữ khoảng cách khiến cậu cảm thấy thoải mái. Có đôi khi cậu thậm chí cảm giác là cậu đang bao dưỡng Hoắc Kiếm, mà không phải ngược lại.

Hoa bách hợp trong góc dưới bóng đêm sáng đến chói mắt, Nghiêm Hạo Thần cảm thấy mình từ đầu đến cuối đều không hiểu người đàn ông bên người. Loại trò chơi dịu dàng thắm thiết này, không biết người này muốn chơi bao lâu, kiên nhẫn của anh rốt cuộc có thể liên tục tới khi nào?

Đêm bắt đầu đen, thanh âm đập bình rượu cùng đánh bài dưới lầu không kiêng nể gì mà bay lên, Nghiêm Hạo Thần nhắm mắt lại, bên tai dường như truyền đến thanh âm xa xôi của người phụ nữ kia:

“Mày phải nhớ kỹ, trong làng chơi vĩnh viễn không có thật lòng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio