Bắt tay với người kia, mắt phượng xinh đẹp của Nghiêm Hạo Thần lời ít ý nhiều khẽ nhướng.
“Hợp tác vui vẻ. Như vậy khi nào chúng ta ‘ký hợp đồng’?”
Tuy rằng biểu diễn cả đêm rất tiêu hao thể lực, nhưng nếu đêm nay đối phương có hứng thú kia, cậu cũng không ngại theo hầu.
Người kia rõ ràng không nghĩ tới vấn đề này, thoáng ngẩn người.
“Hợp đồng tôi không có chuẩn bị, hiện tại thời gian cũng đã khuya, lần sau tôi soạn đầy đủ sẽ mang tới.” Sau đó anh như nhớ tới cái gì mà bổ sung: “Đúng rồi, hỗ trợ lần này là trên danh nghĩa cá nhân, Nghiêm tiên sinh có ý kiến gì không?”
Danh nghĩa cá nhân? Những công tử nhà giàu thiên kim tiểu thư trước đây gần như đều lấy tiền từ sản nghiệp gia đình việc công thành việc tư, người này thật sự muốn xuất tiền túi? Môi mỏng gợi lên một độ cung xinh đẹp, thật sự là càng ngày càng thú vị.
Lần tiếp theo nhìn thấy Hoắc Kiếm là ba ngày sau ở một sân khấu nhỏ khác. Người kia vẫn là tây trang giày da ngồi trong góc, lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt chăm chú mà thản nhiên. Khoé miệng Nghiêm Hạo Thần nhếch lên, khẽ hất sợi tóc màu lam, giọng hát cao vút cất lên, con ngươi vừa chuyển, nhìn thẳng vào tầm mắt của người nọ, hát xong cả bài cũng không dời, giống như đó là vì anh mà hát.
Người kia lai không phản ứng chút nào mà tiếp tục nhìn, trong nụ cười mị hoặc của Nghiêm Hạo Thần có một chút khốc liệt.
Tốt lắm.
Khi chấm dứt có chút hỗn loạn, Nghiêm Hạo Thần nhăn mày đi xuyên qua đám người kích động, đi đến bên cạnh Hoắc Kiếm. Trong lúc hỗn loạn áo bị giật mất một cái nút, g ngực trắng nõn đỏ một mảnh, càng nổi bật trong bầu không khí hỗn độn này. Mắt phượng không vui mà nhếch lên, cậu không ngại bị sỗ sàng, nhưng trước khi đưa móng vuốt qua có thể cắt móng tay không?
Cậu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Kiếm, ánh mắt người kia đảo đến ngực cậu thì hơi ngừng lại một chút, lại hiếm thấy không có một chút ý tứ nào. Nghiêm Hạo Thần đùa dai nhếch khóe miệng, dịch gần Hoắc Kiếm một chút, cậu hơi hơi nghiêng người trên, phần cổ áo mất nút càng thêm rộng hơn, hơi thở phát ra từ đôi môi mỏng lập tức dội vào tai người kia:
“Hoắc tổng tài cảm thấy màn biểu diễn đêm nay thế nào?”
Không tin anh không xúc động.
Người kia bình tĩnh ngồi xa cậu một chút.
“Không được tốt lắm.”
A? Thật đúng là không bị thuyết phục, người đàn ông này hình như rất có bản lĩnh khiến cậu giật mình. Bất quá ——
“Không tốt lắm là ý gì?”
Giọng điệu mang vài phần buồn bực cùng nguy hiểm. Tù khi cậu đi hát đến nay, nghe được đều là nịnh hót cùng tán thưởng, khả năng phối nhạc xuất sắc, giọng hát tuyệt hảo cùng biểu diễn điêu luyện, thêm với bề ngoài xuất chúng ngôn ngữ thân thể diễm lệ, mỗi một lần lên sân khấu, đều không ai dám soi mói cậu. Nhưng cậu lại cố ý biểu diễn cho người đàn ông tự xưng “Không hiểu âm nhạc” này xem, vậy mà lại đánh giá như thế?
Đối mặt với ánh mắt gây sự của cậu, người đàn ông vẫn không né không tránh mà nhìn thẳng lại.
“Không để tâm, tiết tấu hỗn loạn, hiệu ứng âm thanh rất kém.”
Chậc chậc, thật sự là lời ít mà ý nhiều. Nghiêm Hạo Thần nhíu mày, tuy rằng lời nói của người kia rất không xuôi tai, nhưng không thể không thừa nhận, đó là đánh giá chỉ trúng tim đen.
Sân khấu biểu diễn đêm nay rất kém, thiết bị cũng không tốt, tạp âm rất nhiều, phí giọng hơn sân khấu bình thường nhiều, cho nên cậu cũng không dùng toàn lực. Huống chi đối với “Tình nhân chuẩn mực” Hoắc Kiếm này, cậu nhiều ít cũng có chút khoe khoang: nhìn xem, có bao nhiêu người đang tâng bốc tôi, tôi không có anh cũng chẳng sao cả, lực chú ý cũng đặt trên việc biểu diễn tứ chi cùng ánh mắt, đã lơ là ở phần diễn tấu không ít.
Đồng ý diễn ở đây chỉ vì lo cho kinh tế, loại biểu diễn nhỏ này, phí biểu diễn thì nhiều, người cổ động lại hiếm khi có người trong nghề, người xem đa phần là fangirl cuồng nhiệt không có khả năng đánh giá, có thể dễ dàng qua loa mà không làm hỏng danh tiếng của mình. Cậu xưa nay vẫn sẽ đưa ra vài phần thực lực mà nghiêm túc diễn, đêm nay là cậu đắc ý vênh váo.
Cư nhiên bị một người thường nhìn ra, xem ra là phải xem xét lại một chút. Bất quá, cậu không thích bị người khác khiêu khích. Cho nên Nghiêm Hạo Thần thản nhiên trả lời:
“Xem ra Hoắc tổng tài lần trước là nhìn nhầm. Hợp đồng còn chưa ký, bây giờ còn có thể đổi ý.”