Editor: Luna Huang
Ký ức của người, chôn sâu ở địa phương sâu nhất trong đầu, bình thường không đụng vào, liền sẽ không chủ động nhớ tới, chỉ khi nào bị câu dẫn, vậy hồi ức liền như suối trào, cuốn tới, ăn mòn thần trí của nàng.
“Ca ca…” Cố Khuynh Thành lần thứ hai thấp giọng hô kêu một tiếng.
Ca ca là tất cả ký ức thuở thiếu thời của nàng, thời gian ở chung với ca ca, có thể nói là ngày vui sướng nhất ở kiếp trước của nàng, nhưng cuối cùng, ca ca vì nàng mà chết.
Đây là khúc mắc Cố Khuynh Thành cho tới nay vô pháp vượt qua, khúc mắc này giống như một khối keo , chăm chú đính vào tim của nàng, không gỡ được.
“Chủ nhân, là hắc ám mộng yểm thú!” Thời gian Cố Khuynh Thành đau lòng đến tột đỉnh, thanh âm của Tử Đồng, bỗng nhiên từ túi càn khôn truyền ra, đem trạng thái nàng từ bi thương đến mức tận cùng kéo về hiện thực.
“Ta biết.” Đây hết thảy đều không phải là chân thật, nàng vẫn luôn biết. Ca ca đã chết, không có khả năng trở về, hơn nữa nàng cũng đã xuyên đến nơi này, vô pháp lại nhìn thấy sự vật ở thế kỷ hai mươi mốt.
Chỉ biết là một chuyện, cảm thụ trong lòng mình lại là một chuyện.
Cố Khuynh Thành rũ hai tròng mắt, nước mắt trong hốc mắt đúng là vẫn còn chảy xuống, đây là nàng phóng túng bản thân, nàng sẽ hai tròng mắt, trở lại từ đầu!
Khí tức bi thương, khoảng chừng duy trì ba phần, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lấy tay lưng lau nước mắt trên mặt, nheo hai mắt lại, tinh tế đánh giá huyễn tưởng trước mắt.
Huyễn tưởng sở dĩ xưng là huyễn tưởng, đó là mấu chốt đào móc lực rung động nhất của nhân tâm, huyễn hóa ra cảnh tượng, mà đẳng cấp của hắc ám mộng yểm thú tuy thấp, nhưng nó quả thực ở giữa ma thú, là ma thú am hiểu quan sát lòng người nhất.
Mà huyễn tưởng mộng yểm thú tạo ra, tựu như cùng trận pháp mê huyễn lòng người của cổ đại Trung Hoa, đều có đặc biệt không chớp mắt, nhưng cực kỳ trọng yếu mắt trận, chỉ cần tìm được mắt trận, đồng thời xuất thủ hủy diệt, liền có thể đột phá gông cùm xiềng xiếc của huyễn tưởng.
Cố Khuynh Thành biết tập tính của mộng yểm thú, cũng biết quan khiếu phá vỡ huyễn tưởng, nàng hít sâu một hơi, ngăn chặn mấu chốt đáy lòng, đi bước một đi đến trạch viện huyễn hóa ra.
Nếu huyễn tưởng bằng trận pháp, mắt trận kia nhất định trong trận pháp, cho dù nàng không nguyện, cũng phải đi đến trạch viện, tìm kiếm mắt trận khả nghi.
Ngay thời gian Cố Khuynh Thành tiến nhập trạch viện tìm kiếm mắt trận, Cố gia có đại sự xảy ra.
Biết được Cố Nhân Nghị mang Cố Khuynh Thành vào mật địa, trưởng lão đông đảo tề tụ đại sảnh, yêu cầu Cố Nhân Nghị cho một thuyết pháp.
“Gia chủ, tiến nhập mật địa thí luyện, sự quan trọng đại, ngươi làm sao có thể một mình quyết định?” Đại trưởng lão nguyên bản có không hài lòng với Cố Khuynh Thành, chộp được bím tóc của Cố Khuynh Thành, thế nào cũng không chịu từ bỏ ý đồ.
“Đại trưởng lão nói phải, gia chủ, mật địa ý vị như thế nào, ngươi không phải là không biết, sao có thể để hoàng mao nha đầu kia tiến nhập?” Ngồi ở cạnh đại trưởng lão trưởng lão áo bào hôi sắc lập tức phụ họa nói.
Nhìn một màn này, Cố Nhân Nghị không nói được một lời, cảnh tượng như vậy, hắn sớm liền nghĩ đến.
Cái gì cùng đông đảo trưởng lão thương lượng qua, do Cố Khuynh Thành đại biểu tử đệ một đời tiến nhập mật địa thí luyện, vậy cũng là hắn gạt Cố Khuynh Thành, chính là để Cố Khuynh Thành không có âu lo, an tâm tiến hành thí luyện trong mật địa.
Cố Nhân Nghị thở dài, nói: “Các vị, ta biết lòng các ngươi có bất mãn, nhưng ngày hôm nay phát sinh đại sự, các ngươi cũng nghe nói. Phụ tử Tần Hán Dương song song chết vào tay của Ma tôn Ám Dạ thần điện, mặc dù không phải là tử đệ Cố gia ta chính tay giết chết, nhưng khởi nguyên của chuyện này, lại là bởi vì ân oán của hai nhà Cố Tần từ lâu đến nay. Ta cũng biết, các ngươi không thích Khuynh Thành hài tử kia, cảm thấy tính tình nàng bất hảo. Nhưng ta lại cảm thấy tính tình nửa điểm không chịu thiệt này của nàng, rất tốt!”
“Chúng ta đều già rồi, làm chuyện lai sợ đầu sợ đuôi, thiếu một sợi bốc đồng cùng nhiệt huyết, các ngươi cũng phải biết, Cố gia nếu là tùy ý lão nhân gia trước sợ lang sau sợ hổ như chúng ta chống đở, nhất định sẽ từ từ xuống dốc. Mà Khuynh Thành hài tử kia bất đồng, nàng có thứ chúng ta thiếu, mấy thứ này, chính là Cố gia chúng ta hiện tại không thể thiếu. Không sợ nói cho các ngươi biết, trong lòng ta nghĩ. Tương lai Cố gia chúng ta phải dựa vào nàng chống đở!”
Cố Nhân Nghị nói, kích động gõ hai lần quải trượng trên mặt đất, các trưởng lão nguyên bản líu ríu, đầy ngập không muốn, khi hắn hạ những lời này, cũng yên tĩnh lại.
Tựa như Cố Nhân Nghị nói, dù cho bọn họ không thích Cố Khuynh Thành, nhưng không thể phủ nhận Cố Khuynh Thành là nhân tài thực lực tối cao thiên phú tối cao thích hợp bồi dưỡng nhất trong tử đệ Cố gia hiện tại, không có gì ngoài nàng, bọn họ cũng không biết còn có ai đáng giá bọn họ ôm hy vọng, chờ mong từ mật địa đem truyền thừa mang về, chống đở Cố gia.
Nghe đến đó, tất cả mọi người bắt đầu trầm tư, ngay cả đại trưởng lão nhìn Cố Khuynh Thành không vừa mắt, cũng ngậm miệng, vô pháp phản bác lời của Cố Nhân Nghị.
“Ta thấy a, chuyện này cứ quyết định như vậy, các ngươi cũng đừng nói nữa, đều tự tản đi.” Thấy tất cả trưởng lão không lên tiếng nữa, Cố Nhân Nghị chiến chiến nguy nguy đứng lên, khoát tay áo, rõ ràng là hạ lệnh trục khách.
“Không được! Gia chủ, ngươi đây rõ ràng thiên vị! Lẽ nào thiên phú của Thiếu An, thất bại tử đệ một phân gia như nàng?” Cố Nhân Nghị vừa dứt lời, một trưởng lão từ trước đến nay ủng hộ Cố Thiếu An, lập tức đứng lên, cả tiếng phản đối.
Đi qua hắn mở đầu, mọi người tựa hồ cũng tìm được điểm phát tiết, đều phụ họa.
“Đúng vậy, thiên phú của Thiếu An cho tới nay là người nổi bật trong tử đệ thế hệ trẻ Cố gia chúng ta, đem Cố gia giao cho, mới có thể ngăn chặn miệng người!”
“Đẳng cấp của Thiếu An bây giờ, mặc dù không bằng Cố Khuynh Thành nha đầu kia, nhưng chỉ cần chúng ta bồi dưỡng, trước sáu mươi tuổi, thực lực của hắn đề thăng tới linh thần, hoàn toàn là có khả năng! Gia chủ, ngươi liền nghe theo ý của mọi người, thả Cố Khuynh Thành ra mật địa, để Thiếu An đi vào thí luyện đi?”
Trong đại sảnh lại lâm vào một mảnh yên lặng, bởi vì Cố Nhân Nghị thật lâu không có mở miệng, tất cả trưởng lão cũng sờ không trúng tâm tư của hắn, không biết hắn có đồng ý để Thiếu An thay thế Cố Khuynh Thành hay không, không thể làm gì khác hơn là ngươi nhìn ta một chút, cũng không lên tiếng nữa, chỉ chờ Cố Nhân Nghị cho ra một quyết định.
“Ha ha...” Trong lúc tất cả trưởng lão thấp thỏm ánh mắt mong chờ, yên lặng chỉ chốc lát, Cố Nhân Nghị bỗng nhiên cười ha ha: “Chỉ cần chúng ta bồi dưỡng, có thể Thiếu An trước sáu mươi tuổi, đem thực lực của hắn đề thăng tới linh thần? Lời hỗn trướng này, ngươi cũng nói cho ra miệng?”
Cố Nhân Nghị chỉ vào trưởng lão lúc ban đầu nhảy ra ủng hộ Cố Thiếu An, châm chọc khiêu khích nói: “Năm nay Thiếu An chỉ hai mươi mốt, ngươi cũng đã hơn sáu mươi rồi, đợi được hắn sáu mươi tuổi, ngươi sớm biến thành một đống hoàng thổ, còn bồi dưỡng cái rắm!”
“Ta...Ai!” Bị Cố Nhân Nghị chửi mắng một trận, trưởng lão kia tăng đỏ mặt tía tai, nhất thời không lời nào để nói.
Mà các trưởng lão khác, càng không nói được một lời.
Cố Nhân Nghị nguyên bản nói đúng, bọn họ đang ngồi ở đây đều đã sáu mươi hơn, tôn nhi dưới gối đều cùng Cố Thiếu An lớn bằng nhau, Cố Thiếu An sáu mươi tuổi, bọn họ sớm biến thành bạch cốt, còn nói gì bồi dưỡng?
“Đại trưởng lão, ngươi trái lại nói nói a!” Thấy tràng diện lần thứ hai lãnh xuống, trưởng lão ngồi ở một bên, kéo ống tay áo của đại trưởng lão, thúc giục đại trưởng lão xuất một thanh.
“Ta còn có cái gì dễ nói?” Đại trưởng lão cau mày, tức giận:” Nếu chuyện này, gia chủ quyết định xong, vậy liền y theo gia chủ nói, chờ không dám chống lại.” Nói xong, đại trưởng lão liền phẩy tay áo bỏ đi.
Tuy nói đại trưởng lão cuối cùng thỏa hiệp, nhưng ngoại trừ người mù, ai cũng nhìn ra, đáy lòng đại trưởng lão không tình nguyện, chỉ là bọn hắn không biết, vì sao đại trưởng lão không tình nguyện cũng phải thỏa hiệp Cố Nhân Nghị.
Đại trưởng lão đi rồi, các vị trưởng lão các đều giận dữ ly khai, trong thái độ bất cung bất kính kia của bọn họ, liền nhìn ra, bọn họ hiển nhiên là đối với quyết định của Cố Nhân Nghị, cảm thấy phi thường bất mãn, nhưng ngại vì mặt mũi của Cố Nhân Nghị cùng thỏa hiệp của đại trưởng lão, không có biện pháp, lúc này mới chọn mở một con mắt nhắm một con.
“Thất nha đầu ai, ta toán là vì ngươi, đem tất cả trưởng lão đều đắc tội một lần, ngươi cần phải tranh chút khí, mau chóng có được truyền thừa a!” Cố Nhân Nghị ngồi ở trong đại sảnh trống rỗng, nửa hí mắt, lẩm bẩm.
Dần dần, mặt trời lặn tây sơn, bầu trời đầy sao thay thế hoàng hôn sáng mờ.
Dưới cành lá che khuất bầu trời, nguyên bản còn có chút nhật quang chảy vào trong rừng rậm, bỗng nhiên trở nên dị thường hắc ám âm trầm, Cố Khuynh Thành một bước nhỏ một bước nhỏ đi ở trong trạch viện ảo cảnh, ngón trỏ phải của nàng, vẫn áp lên cơ quan hoàng hoàng của thiên cơ nỗ, để phòng đối phó nguy hiểm xuất kỳ bất ý.
Đạp... Đạp... Đạp...
Trong trạch viện an tĩnh, chỉ có Cố Khuynh Thành bước đi, cước bộ đạp ở trên sàn nhà, phát ra động tĩnh, quanh quẩn trong trạch viện, khi nàng đi tới bên trong trạch viện, ca ca, đột nhiên biến mất không thấy.
Không biết vì sao, Cố Khuynh Thành căng thẳng trong lòng, đi vòng qua thang xoay tròn, từng bước mà lên, đi tới căn phòng của nàng ở kiếp trước.
Bởi kiếp trước nàng mỗi ngày ngâm mình ở trong đống thuốc, dẫn đến trong cả căn phòng, khắp nơi đều tràn ngập vị thuốc đông y đặc, mà khi nàng đẩy cửa phòng ra, lúc tiến vào, quả nhiên vó vị thuốc đông y đập vào mặt.
Huyễn tưởng này, trái lại rất chân thật!
Cố Khuynh Thành mím chặt môi mỏng côi sắc, xuất là một tia cười lạnh, một bước một bước đi đến bên trong.
“Muội muội!” Ngay Cố Khuynh Thành vừa bước ra một bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng hô ngạc nhiên của ca ca.
Cố Khuynh Thành vội vàng xoay người, mâu tử hắc sắc, mang theo tràn đầy đề phòng, nhìn về phía ca ca của nàng do huyễn ảo biến thành bộ dáng biểu hiện giả dối, “Mộng yểm thú, thủ đoạn của ngươi chính là như vậy sao?” Không ngừng lợi dụng ca ca của nàng, kích thích nàng, câu dẫn ra hồi ức của nàng.
Nếu như, hắc ám mộng yểm thú chỉ có một chiêu như thế, như vậy nàng thực sự muốn nói xin lỗi, nàng mới sẽ không trúng kế này!
“Thành nhi, ta là ca ca a, ngươi làm sao vậy, có phải đã quên ta hay không?” Ca ca nhìn Cố Khuynh Thành, một đôi mắt chứa đựng lo lắng.
Trong nháy mắt có như vậy, Cố Khuynh Thành hầu như muốn tin tưởng, một màn trước mắt này là thật, bởi vì chỉ có hiện thực, ca ca mới có thể gọi nàng Thành nhi, nhưng lý trí còn sống, lại làm cho nàng nhận rõ hiện thực.
“Đừng nhúc nhích!” Cố Khuynh Thành giơ thiên cơ nỗ lên, chỉ hướng ‘Ca ca’, lạnh giọng quát dẹp đường: “Ta biết ngươi là hắc ám mộng yểm thú biến thành, nhưng ngươi đừng tưởng rằng, ngươi giả dạng làm ca ca ta, ta sẽ nhẹ dạ, trầm mê trong ảo giác này!”
Nói, Cố Khuynh Thành liền muốn động hoàng phiến, phóng tiễn ra.
Nhưng ai biết, trước mắt biểu hiện giả dối này, bỗng nhiên đã mở miệng, nói ra liên tiếp mấy lời: “Thanh nhi, ta không biết ngươi thế nào biến thành như vậy, nhưng ta là ca ca ngươi, đây là sự thực. Năm đó ta vì che chở ngươi mà chết, những năm gần đây, ta vẫn nhìn ngươi, giãy giụa thống khổ và hổ thẹn, ca ca cũng rất khó chịu. Thành nhi, nếu như sớm biết rằng, ngươi thống khổ như vậy, ca ca nhất định sẽ nỗ lực mang theo đi tới tuyệt địa.”
Tuyệt địa, là địa phương lúc đầu nàng và ca ca thí luyện!
Tên này, vẫn là Cố Khuynh Thành thường hay duad, trên đời này ngoại trừ nàng và ca ca, không có người nào khác biết...