Editor: Luna Huang
Ở Linh Huyễn đại lục, ngoài Mộ Quân Tà ra, có hai tên không ai không biết, đó chính là Đế Thương Minh cùng Ngọc Vô Thương, một người thế xưng Thương Minh chi tài, một người thế xưng vô song công tử.
Luận mạo, hai người bất tương sàn sàn như nhau, nhưng Ngọc Vô Thương một mái tóc trắng, lam sắc dị đồng, có thể nói yêu nghiệt.
Luận thực lực, có người nói thực lực thiếu thời của Ngọc Vô Thương trên Đế Thương Minh, nhưng hai năm qua lại bị Đế Thương Minh gắng sức đuổi theo, bất quá nếu như Lâu Thiều Hàn nói là sự thật, ba năm trước đây Đế Thương Minh thực sự cũng đã tiêu thất, vậy thực lực của Ngọc Vô Thương, vẫn ở chỗ cũ trên Đế Thương Minh thực sự.
Noãn thành môn lý, lam ngọc diêu.
Vô song công tử, khuynh thế mạo.
Nhược vấn na cá kham bỉ kiên, lan lan thương minh nhân trung long.
Ca dao này là hình dung Ngọc Vô Thương, có thể nói là nổi tiếng, ngay cả Cố Khuynh Thành, đều ở trong trí nhớ của nguyên chủ, tìm được vài câu này.
Nếu là nói thật, mạo của Ngọc Vô Thương, quả thực có thể xem là tuyệt thế, điều kiện tiên quyết là làm phỏng theo.
Cố Khuynh Thành nhìn Ngọc Vô Thương, chợt nhớ tới yêu nghiệt ở học viện Thanh Minh, nếu là nói Ngọc Vô Thương mang theo một thân khí tức ôn nhuận, kì thực là một lão yêu thiên niên, vậy Mộ Quân Tà chính là nhìn như lạnh lùng, chỉ yêu nghiệt ôn nhuyễn với duy nhất một mình nàng, kì thực cũng là chủ tể Ma tôn bá đạo thương sinh.
“Các ngươi nói, vị cô nương này nói, có thật không?” Ngọc Vô Thương vẫn ôn hòa xuất trần như cũ, bình tĩnh hình như là một khối noãn ngọc, vô luận bất cứ chuyện gì, đều không thể kích thích ra lửa giận của hắn.
Nhưng, nghe được câu hỏi như vậy của Ngọc Vô Thương, những người đó sợ đến hai chân run, nói liên tục: “Ngọc công tử, ngươi cũng không nên nghe xú nữ nhân này nói mò. Ngày, ngày hôm qua, rõ ràng là nàng đánh tiểu nhân trước, ngươi xem, trên người của tiểu nhân bây giờ còn thương!”
Vương Hổ nói, đã đem cả cái đầu heo ra trước, Cố Khuynh Thành bỡn cợt, thấy Ngọc Vô Thương khinh thường chuyển quang xem qua.
Hắn…”
“Đắc, ngươi đừng hỏi, tự ta nói.” Cố Khuynh Thành thấy Ngọc Vô Thương lại muốn mở miệng, lập tức chủ động nói rằng: “Ngày hôm qua, ta quả thực đánh hắn. Bất quá bởi vì hắn nên đánh, trên cửa thành, rõ ràng viết lệ phí vào thành của mỗi người là năm miếng huyền tinh tệ, nhưng hắn lại đòi ta mười miếng, đây rõ ràng là nhân cơ hội xảo trá. Ta xuất thủ coi như là vì Thanh Minh thành trừ hại, ngươi làm đệ tử quan môn của viện trưởng nhân gia, chẳng lẽ không nên cảm tạ ta một chút sao?”
Ngọc Vô Thương bị hình dáng ‘mau cảm tạ ta đi’ của nàng, chọc cười, cười khẽ một tiếng, “Cô nương, vậy thì thật là đa tạ.”
Nói xong, lại xoay người, nhìn về phía Vương Hổ còn muốn nói chuyện, trong thanh âm ôn nhuận, sinh ra một tia lãnh ý không dễ phát giác: “Chuyện này, dừng ở đây. Ngày mai, chính ngươi đến chưởng hình nhận một trăm bản, liền xem như xong.”
“Mau, đi mau!” Một bên thị vệ, một tay bịt miệng của Vương Hổ, ngăn cản hắn nói nữa, một tay túm người lôi đi.
“Chuyện này…”
“Cố tiểu thư.” Ngọc Vô Thương đang muốn nói, nhưng Cung Khanh Nguyệt chợt xuất hiện, biết vâng lời đứng ở trước mặt của Cố Khuynh Thành, “Cố tiểu thư, thỉnh ngươi theo ta trở về.”
Cố Khuynh Thành nhíu mày, phun ra một chữ “Không”, chợt hơi ngừng, bởi vì dư quang của nàng bỗng nhiên liếc về phía Ngọc Vô Thương, chỉ thấy sau khi Cung Khanh Nguyệt xuất hiện, thân thể của Ngọc Vô Thương lập tức căng thẳng, ôn nhuận trên mặt, rốt cục có một vết rạn.
“Khanh Nguyệt, thật là ngươi sao?” Ngọc Vô Thương lúng túng, trên mặt dường như bị mặt nạ che lại, đang chậm rãi rạn nứt.
Nhưng Cung Khanh Nguyệt nghe được thanh âm của Ngọc Vô Thương, ngoảnh mặt làm ngơ, tự nhiên nói: “Cố tiểu thư, thỉnh ngươi theo ta trở về.”
“Ngươi cứ như vậy không muốn gặp ta sao?” Thanh âm của Ngọc Vô Thương, lại có chút nghẹn ngào: “Ba năm rồi, tròn ba năm rồi, ta biết là ta có lỗi với ngươi, nhưng đã qua ba năm, lẽ nào ngươi không bỏ xuống được sao?”
Nghe đến đó, Cung Khanh Nguyệt lạnh lùng xoay người, nhìn về phía Ngọc Vô Thương, mặt không thay đổi nói: “Ngọc công tử nghiêm trọng rồi, vốn là không có nhớ, tại sao lại không thể buông xuống?”
Chờ một chút!
Cố Khuynh Thành nghi ngờ nhìn Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt, đây là cái gì, ban nãy Ngọc Vô Thương nói ba năm?
Tại sao lại ba năm?
Hình như gần đây nàng và ba năm có duyên phận nói không rõ, Ngọc Vô Thương nói ba năm trước đây, chính là thời gian Đế Thương Minh biến mất, chẳng lẽ nói phương diện này còn có liên hệ?
Thế nhưng, sai a, Ngọc Vô Thương nói, nghe vào rõ ràng là đang nói, việc tư của hắn và Cung Khanh Nguyệt, hơn nữa loại việc tư này rất rõ ràng cho thấy nam nữ chi tình, cùng sự tình Đế Thương Minh mất tích, hẳn không có liên quan…
“Khanh Nguyệt, ngươi, ngươi nhất định phải phủi sạch quan hệ với ta như vậy sao?” Thái độ của Cung Khanh Nguyệt lạnh lùng, lệnh Ngọc Vô Thương rất là thụ thương, trong con ngươi bảo lam sắc, vùi lấp vết thương không giấu được.
“Ngừng! Thời gian tố tâm sự kết thúc, ta có việc cần hỏi một chút.” Cố Khuynh Thành nhức đầu chen vào một câu, nhìn về phía Cung Khanh Nguyệt, hỏi: “Ngươi là tới tìm ta? Ai bảo ngươi tới?”
“Tự nhiên là tôn thượng đại nhân. Từ hôm nay trở đi, an nguy của Cố tiểu thư ngươi, liền do ta toàn quyền phụ trách.” Cung Khanh Nguyệt nhàn nhạt cười, nhất phó dáng dấp giải quyết việc chung.
Nga mi của Cố Khuynh Thành túc lại, trong lòng không hiểu vừa nhảy, “Không cần, an nguy của ta không cần những người khác bảo hộ. Còn có, ngươi và Ngọc thiếu thành chủ, là quan hệ như thế nào?”
“Không quan hệ.” Cung Khanh Nguyệt thốt ra, không chút do dự, càng lệnh Ngọc Vô Thương đau đớn trong lòng, “Khanh Nguyệt…”
“Được rồi, nếu không quan hệ, vậy cùng nhau hồi học viện Thanh Minh đi.” Cố Khuynh Thành nhàn nhạt nói, nói liền cất bước đi đến học viện Thanh Minh. Lời này cũng bằng, là giúp Ngọc Vô Thương, chuẩn xác mà nói, không phải là đang giúp Ngọc Vô Thương, mà là đang giúp bản thân nàng biết rõ ràng chuyện chân tướng.
Trong lòng biết có thể cùng Cung Khanh Nguyệt một đường, Ngọc Vô Thương vui mừng quá đỗi, nhưng nghĩ lại, bỗng nhiên nhìn về phía Cố Khuynh Thành: “Ngươi cũng là đệ tử của học viện Thanh Minh?”
“Đúng vậy, có bốn đệ tử dùng thủ đoạn phi bình thường tiến vào học viện, đệ tử quan môn của viện trưởng này như ngươi sẽ không biết?” Cước bộ của Cố Khuynh Thành ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Ngọc Vô Thương, xuy cười một tiếng.
“Nguyên lai là Cố sư muội, sư huynh thất lễ.” Bất quá trong nháy mắt, Ngọc Vô Thương lần thứ hai khôi phục dáng dấp ôn nhuận như ngọc, mang tiếu ý dịu dàng đi tới bên người Cố Khuynh Thành, làm ra một tư thế mời, “Cố sư muội, đi thôi.”
Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng ”Ân’ một tiếng, xoay người rời đi, dư quang thoáng nhìn Cung Khanh Nguyệt bất động thanh sắc đứng ở bên trái mình, mà Ngọc Vô Thương đứng ở phía bên phải mình, chợt cảm thấy buồn cười, thật không biết khi nào nàng biến thành một bóng đèn siêu cấp lớn, hai người này không được tự nhiên tiêu sái, chẳng lẽ không cảm thấy được mệt?
Dọc theo đường đi, Ngọc Vô Thương thường thường tìm trọng tâm câu chuyện, cùng Cố Khuynh Thành nói lên hai câu, ngay từ đầu Cố Khuynh Thành còn có thể nói một đôi lời, nhưng một lúc sau, nàng phát hiện đây bất quá là Ngọc Vô Thương đang tìm cảm giác tồn tại, nói như thế một đường, hắn cũng không phiền lụy.
Ai, đơn giản sau lại nàng không nói, toàn bộ hành trình nghe Ngọc Vô Thương nói một mình.
Nói xong lời cuối cùng, dĩ nhiên chuyển biến thành một cố sự ái tình thê mỹ.
Nguyên lai, ba năm trước đây Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt mới quen, lúc đó Ngọc Vô Thương tấn cấp thất bại, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, là Cung Khanh Nguyệt xuất hiện, sau đó cứu hắn. Ngay sau đó, chính là các loại kiều đoạn lấy thân báo đáp, Cố Khuynh Thành nghe mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng nghe được Ngọc Vô Thương nói, hai người vốn có đều dự định thành thân, nhưng Noãn thành đột nhiên gặp đại kiếp nạn, vì bảo trụ địa vị của Noãn thành, Ngọc Vô Thương lấy phương thức liên nhân, cùng đại tiểu thư của Tước thành định ra hôn ước, không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay trời thu liền sắp thành hôn.
Cung Khanh Nguyệt biết được tin tức này, nhưng không có tới cửa nháo, mà là tiêu thất, tiêu thất tròn ba năm.
Sau khi nghe xong, Cố Khuynh Thành chắt lưỡi, ái tình của cổ đại thật đúng là thê mỹ, một nam nữ chủ đều là kịch truyền hình, gia trưởng cùng gia thế đều được xem là trở ngại, quả thực cẩu huyết để không thể cẩu huyết được nữa.
Ngọc Vô Thương thấy thần sắc không hiểu của nàng, không biết nàng có thể giúp mình hay không, liền nhỏ giọng hỏi: “Cố sư muội, chuyện này hỗ trợ được không?”
“Cảm tình là chuyện cá nhân hai người, ta làm gì có biện pháp nào.” Cố Khuynh Thành méo môi, buông tay, biểu thị lực bất tòng tâm.
Ngược lại không phải là nàng không muốn hỗ trợ, mà là nàng thực sự không giúp được, giống như là nàng nói một dạng, cảm tình là chuyện cá nhân hai người, phải giải quyết mấu chốt bên trong, còn cần Ngọc Vô Thương tự nỗ lực.
Không phải là có câu, cởi chuông phải do người buộc chuông sao, nàng một ngoại nhân có thể hỗ trợ cái gì.
Ngọc Vô Thương thở dài một tiếng, nhìn Cung Khanh Nguyệt bên cạnh thân Cố Khuynh Thành, nhất phó lạnh như băng, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cố Khuynh Thành nghe một tiếng thở dài của hắn, đều nổi da gà, dư quang miết Cung Khanh Nguyệt, đã thấy vẻ mặt Cung Khanh Nguyệt diện vô biểu tình, hệt như Ngọc Vô Thương nói, cùng nàng không quan hệ, thuần túy đang nghe một chuyện không liên quan.
“Huynh đệ a, tự giải quyết cho tốt đi.” Cố Khuynh Thành ai thán đường truy thê không dễ đi của Ngọc Vô Thương, vỗ vỗ bờ vai của hắn, tỏ vẻ an ủi.
Ngọc Vô Thương không nói thêm gì nữa, trên mặt tuy rằng lộ vẻ tiếu ý nhàn nhạt, nhưng đáy mắt cũng một mảnh đau thương, trong lúc nhất thời, ba người tương đối không nói, chỉ còn lại có thanh âm bước chân.
Chỉ là, từ Thanh Minh thành trở lại học viện Thanh Minh con đường này luôn luôn dài, không có khả năng đi thẳng xuống phía dưới.
Sau nửa canh giờ, Ngọc Vô Thương cố ý mè nheo, ba người vẫn là về tới học viện Thanh Minh, thấy Ngọc Vô Thương vẫn đối với chớp mắt với mình, Cố Khuynh Thành tương đương cho mặt mũi nói: “Sư huynh, ngươi thật xa tiễn chúng ta trở về, nói như thế nào ta cũng phải mời ngươi uống chén trà, không bằng ngươi nể mặt, đến chỗ ta ở ngồi một chút? Vừa lúc giữa trưa, ta mời ngươi ăn cơm!”
“Tốt, vậy đa tạ Cố sư muội rồi.” Ngọc Vô Thương liên tục không ngừng đáp ứng.
Nhìn hắn vẻ mặt tiếu ý nhộn nhạo, Cố Khuynh Thành che mặt, thần mã ôn nhuận như ngọc đều là giả, cũng nhìn thấy người trong lòng, bước không ra một bước?
Mà đương sự Cung Khanh Nguyệt, vẫn như cũ nhất phó đông lạnh, đới với chuyện Cố Khuynh Thành rõ ràng giúp Ngọc Vô Thương, không tỏ bất kỳ thái độ gì, Cố Khuynh Thành đi một bước, nàng cũng đi một bước, dù là đi cùng Ngọc Vô Thương, cuối cùng cùng nhau về tới tiểu viện, nàng còn là một bộ băng mỹ nhân.
“Đến, hai người các ngươi ngồi một chút trước, ta lên trước thay y phục.” Về đến phòng, Cố Khuynh Thành liền bảo hai người ngồi xuống, trong lúc đó còn trừng mắt nhìn Ngọc Vô Thương, sư huynh a, sư muội đã giúp đến phân thượng này rồi, có thể thành hay không, nhìn biểu hiện của chính ngươi.
Nói, Cố Khuynh Thành nhanh như chớp chạy lên lầu.
Chỉ thấy, cửa phòng ngủ đóng chặt, Cố Khuynh Thành sờ sờ mũi, trong lòng biết Mộ Quân Tà nhất định ở bên trong, nhất thời có chút không dám tiến vào.
“Còn xử ở bên ngoài làm cái gì?” Lúc Cố Khuynh Thành đang thấp thỏm, thanh âm trầm thấp của Mộ Quân Tà, xuyên thấu qua cửa truyền đến, Cố Khuynh Thành cố sức nhắm mắt, nhận mệnh đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, chỉ có một mình Mộ Quân Tà, dựa ở đầu giường, trước mặt là một ván cờ dang dở, hắn cúi đầu, nghiêm túc quan sát cục diện, tay phải chấp bạch kỳ chậm rãi hạ xuống, tay trái chấp hắc, theo sát phía sau.
Cố Khuynh Thành dựa vào ở trên cửa, buồn cười nhìn, “Tôn thượng đại nhân, ngươi trái lại thật hăng hái a.” Lại có lòng thanh thản trái phải bác thuật, quả nhiên là lợi hại!
“Nỡ trở về rồi?” Mộ Quân Tà hạ một bạch kỳ xuốngm không ngẩng đầu,
“Thiết, đây là địa bàn của ta, ta còn không thể trở về?” Cố Khuynh Thành tức giận nói.
Lạch cạch…
Một quân kỳ hạ xuống, bạch tử bị thông sát, hắc kỳ thắng lợi.
Kết thúc cuộc, Mộ Quân Tà lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Khuynh Thành, “Qua đây.”