Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

chương 144: dương nguy, đánh người thành dương liệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Luna Huang

“Tới địa ngục đi!” Cố Khuynh Thành ôm môi tê dại nhiệt đau, đẩy Mộ Quân Tà ra, ngồi ở trên ghế, thở phì phò.

Mà Mộ Quân Tà lộ vẻ tiếu ý dịu dàng, tiếp tục ăn nồi lầu dành riêng cho mình.

Thấy thế, Cố Khuynh Thành bắt lại cổ tay của Mộ Quân Tà, cảm giác được mạch tượng của hắn rất ổn định, không có phản ứng tương tự với dị ứng, mới xem như yên lòng, trừng hắn một mắt, nói: “Ăn nhanh chút đi, ta đi tìm Cung Khanh Nguyệt.”

“Tìm nàng làm cái gì?” Mộ Quân Tà hàm chứa thực vật, có chút mơ hồ không rõ nói.

Cố Khuynh Thành tức giận trừng hắn một mắt, “Còn có thể làm cái gì? Yên tâm, ta sẽ không giết nàng.” Nói, liền ra viện.

“Khuynh Thành tiểu thư trái lại thật là bản lãnh.” Thấy Cố Khuynh Thành đi ra, Cung Khanh Nguyệt đứng ở bên ngoài viện, cũng đi đến.

“Ngươi đến cùng muốn cùng ta nói cái gì, nói đi.” Cố Khuynh Thành khoanh tay, ngồi ở trên xích đu, trên bàn cơm, y theo tính tình thông minh của Cung Khanh Nguyệt, vốn không cần nói như vậy, nhưng nàng chẳng những không có cố kỵ Mộ Quân Tà, trái lại gây sự.

Cùng với nói, kéo thể diện của nàng, không bằng nói là cố ý dẫn nàng đến đây.

“Khuynh Thành tiểu thư cho rằng, có người ngoài ở đây, ta cho ngươi mặt mũi sao?” Cung Khanh Nguyệt đạm đạm nhất tiếu, đi tới cái băng trúc ngồi xuống.

Mà ngoại nhân trong miệng nàng, tự nhiên là Ngọc Vô Thương nhắm mắt theo đuôi ở sau lưng nàng.

Không phải là không lưu mặt mũi, mà là người ngoài ở, có mấy lời, nàng không thể nói ra được, đây mới là ý tứ chân chính của Cung Khanh Nguyệt.

Cố Khuynh Thành thật sâu nhìn Cung Khanh Nguyệt một mắt, ngược lại nhìn về phía Ngọc Vô Thương, nói: “Ngọc sư huynh, mượn hồng nhan tri kỷ của ngươi một hồi.” Nói, thân ảnh của Cố Khuynh Thành vừa chuyển, đi tới bên người Cung Khanh Nguyệt, nâng nàng, một giây kế tiếp liền biến mất ở tại chỗ.

Trong túi càn khôn, Cố Khuynh Thành thả cánh tay của Cung Khanh Nguyệt, lạnh lùng cười, “Hiện ở chỗ này không có ngoại nhân, hắn cũng không có khả năng nghe được chúng ta nói chuyện, có cái gì, ngươi cứ nói đi.”

“Khuynh Thành tiểu thư, ngươi thông minh như vậy, sẽ không biết ta muốn nói gì?” Cung Khanh Nguyệt cười, như ẩn thân ở giữa sương mù, nhìn không ra tâm tình chân thực.

“Hảo, ngươi nếu không nói, vậy thì do ta tới hỏi.” Cố Khuynh Thành nhìn Cung Khanh Nguyệt, mỗi chữ mỗi câu nói: “Dương đỉnh của Thần Nông đỉnh hiện tại trong tay người nào.”

“Không ở trong tay tôn thưọng.”

Không ở trong tay Mộ Quân Tà?

Sắc mặt của Cố Khuynh Thành trầm xuống, tiếp tục hỏi: “Vậy chủ tử chân chính của ngươi là ai?”

“Chủ tử ta chung thủy chỉ có một mình thượng, mà ta chỉ nghe mệnh lệnh của một mình hắn.”

“Vậy Tu La Tà đế đâu? Ngươi không biết hắn?” Cố Khuynh Thành nheo mâu tử lại, tỉ mỉ quan sát biểu tình của Cung Khanh Nguyệt, chỉ cần nàng dám nói một lời nói dối, cũng đừng trách nàng dùng thủ đoạn đặc thù.

Nhưng Cung Khanh Nguyệt lại không có nói dối, thẳng phun ra hai chữ, “Nhận thức.”

“Được rồi, vấn đề của ta kết thúc.” Cố Khuynh Thành diện vô biểu tình, vung tay lên, đưa Cung Khanh Nguyệt ra khỏi túi càn khôn, bản thân không có ly khai.

Đẩy một gian trúc phòng bên phải ra, Cố Khuynh Thành đi vào, tổ tiên ở trong phòng cùng Tiểu Bạch chơi đùa, thấy nàng tới, liền lập tức nghiêm mặt nói: “Tiểu nữ oa, ngươi đã đến rồi nha, gần đây thế nào?”

“Tổ tiên, ta muốn hỏi ngươi một việc.” Cố Khuynh Thành nói thẳng.

“Chuyện gì?”

Cố Khuynh Thành cau mi lại, hỏi: “Trung Châu đại lục, Hắc Ám Chi Sâm, là một địa phương nào?”

“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Tổ tiên kinh hãi, thần tình lóe ra.

“Ta tự có nguyên nhân của ta, còn thỉnh tổ tiên báo cho biết.” Nguyên bản nàng chỉ là thử thời vận, nhưng biểu tình của tổ tiên đã nói cho nàng biết, chuyện của Hắc Ám Chi Sâm, hắn biết, vô luận như thế nào nàng cũng muốn cạy cái miệng của hắn ra!

Tổ tiên cuống quít xua tay: “Ta, ta không biết, tiểu nữ oa ngươi đi hỏi người khác đi.”

“Ngươi thực sự không biết?” Cố Khuynh Thành nheo hai mắt lại, nhìn thẳng con ngươi vẩn đục của tổ tiên, mỗi chữ mỗi câu nói: “Đem sự tình ngươi biết, nói hết ra.”

Thần sắc của tổ tiên biến đổi, hồn hồn ngạc ngạc nói: “Hắc Ám Chi Sâm, là đi thông đại môn Ma giới, có người nói nơi đó có cường giả gác, người đến Hắc Ám Chi Sâm, đều chết ở bên trong. Còn có người nói, bên trong Hắc Ám Chi Sâm bao gồm thời kì đại chiến Thần Ma thượng cổ, tử vong thần để chi khu, ở giữa hiện đầy oán khí tử linh, một khi tiến nhập cũng sẽ bị ăn mòn.”

“Như vầy phải không?” Cố Khuynh Thành lộp bộp, sắc mặt thâm trầm, vung tay lên, tổ tiên liền khôi phục bình thường.

Không có chờ tổ tiên phản ứng kịp, nàng liền lắc mình ra túi càn khôn.

“Xú nha đầu, dám hãm hại ta!” Tổ tiên một tiếng nổi giận, nhưng Cố Khuynh Thành từ lâu không thấy tung tích, tự nhiên nghe không được rống giận của hắn.

Trở lại tiểu viện, Cung Khanh Nguyệt còn đứng ở trong viện, thần sắc đen tối bất minh, Cố Khuynh Thành nhìn nàng một cái, xoay người vào phòng, đã thấy trong phòng khách, Mộ Quân Tà dựa vào ở trên ghế sa lon, nồi lẩu trên bàn cơm, toàn bộ bị ăn hết.

Cố Khuynh Thành cười một tiếng, thu thập toàn bộ chén đũa, mang về trù phòng, cọ rửa, trở ra.

Ai biết vừa ra trù phòng, liền trực tiếp đụng phải trong lòng của Mộ Quân Tà.

“Còn có thời gian buổi chiều, chúng ta đến linh sư viện xem một chút đi.” Không có đợi được Mộ Quân Tà chủ động nói, Cố Khuynh Thành đứng thẳng, cười híp mắt nói.

Mộ Quân Tà nhìn Cố Khuynh Thành, di động đáy mắt liễm diễm, một lát mới phun ra hai chữ, “Đi thôi.”

“Hảo, chờ ta một chút.” Cố Khuynh Thành chạy đến ngọa thất, thu thập xong đồ, kêu Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn lên, vài người bắt đầu đi đến linh sư viện.

Không hòa hài duy nhất, chính là Cung Khanh Nguyệt mặt không thay đổi, cùng vẻ mặt buồn vô cớ của Ngọc Vô Thương.

Có đại phật Mộ Quân Tà chỗ ngồi này, dọc theo đường đi gặp phải ba năm đoàn người, đều sẽ chủ động tách ra, trái lại tiết kiệm không ít phiền phức, rất nhanh liền đi tới bên ngoài linh sư viện, bởi vẫn là thời gian bữa trưa, trong linh sư viện rất là an tĩnh, chỉ có mấy học sinh trở về, chính đang luận bàn.

Mộ Quân Tà quét một vòng, giễu giễu nói: “Ta đến phòng viện trưởng trước, nếu như nàng nhớ ta, tùy thời đi tìm ta.”

Thiết, “Đi nhanh lên đi.” Cố Khuynh Thành tức giận, đẩy Mộ Quân Tà đến phòng viện trưởng, khóe miệng hơi câu dẫn ra, tiếu ý tràn đầy trong mắt.

Thấy Mộ Quân Tà đi, Cố Khuynh Thành mới quay đầu lại, nhìn về phía Cung Khanh Nguyệt, “Đúng rồi, Cung Khanh Nguyệt, ngươi không phải là người của linh sư viện, xác định còn muốn ở chỗ này sao?”

“Trách nhiệm của ta là bảo vệ ngươi, ngươi ở đâu, ta ở đó.” Cung Khanh Nguyệt còn là một bộ hình dạng không cho cự tuyệt.

“Ý của ngươi là nói, ngươi bây giờ là thuộc hạ của ta, ta bảo ngươi là gì, thì ngươi phải làm thứ đó?” Cố Khuynh Thành cười cười, đáy mâu che giấu tiếu ý giả dối.

Cung Khanh Nguyệt hồ nghi một chút, gật đầu: “Vâng, Khuynh Thành tiểu thư nói, chính là mệnh lệnh, thuộc hạ không dám không nghe theo.”

“OK, có những lời này của ngươi, là được.” Thấy Cung Khanh Nguyệt gật đầu, Cố Khuynh Thành lập tức tươi sáng cười, “Ngọc sư huynh, làm sao thế, còn không mau mang hồng nhan tri kỷ của ngươi đi?”

“A? Nga, được.” Trong lúc nhất thời Ngọc Vô Thương chưa phản ứng kịp, thấy Cố Khuynh Thành vẫn nháy mắt với hắn, lập tức ngộ hiểu, nắm tay của Cung Khanh Nguyệt, liền đi ra ngoài, Cung Khanh Nguyệt tự nhiên không chịu, lại nghe Cố Khuynh Thành nói: “Đừng quên ngươi mới vừa nói cái gì, nếu như ngươi thực sự đã quên, ta không ngại giúp ngươi nhớ lại một chút.”

Khuynh Thành tiểu thư nói, chính là mệnh lệnh, thuộc hạ không dám không nghe theo…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Khanh Nguyệt trắng nhợt, hồi tưởng lại lời của mình, mới biết được trúng mưu của Cố Khuynh Thành, nhưng lời cũng đã nói ra, tựa như tát nước ra ngoài, thu về không được, nàng cũng chỉ có thể mặc cho Ngọc Vô Thương mang theo nàng đi ra linh sư viện, đi đến cánh rừng phía sau linh sư viện.

Thấy thân ảnh của hai người, triệt để tiêu thất trong tầm mắt, tiếu ý của Cố Khuynh Thành đột nhiên tiêu thất, đổi thành vẻ mặt trong sạch, Cung Khanh Nguyệt một thân luận mạo có thể nói, khuynh quốc khuynh thành, khí chất cũng là tuyệt hảo, Ngọc Vô Thương thích nàng, không gì đáng trách.

Nhưng, cũng không biết Tương vương có mộng, thần nữ có lòng hay không.

Cố Khuynh Thành híp mắt, trong lòng có tính toán nhỏ nhặt của mình, theo nàng thấy, người nọ trong lòng Cung Khanh Nguyệt, hẳn không phải là Ngọc Vô Thương.

Nếu quả như thật có yêu khắc cốt minh tâm, thì cách ba năm gặp lại, làm sao sẽ một điểm tâm tình ba động cũng không có? Đây hoàn toàn không phù hợp lẽ thường, nhưng nếu là nói trong lòng nàng có người, mà người kia là Mộ Quân Tà, nàng trái lại tin tưởng.

Bởi vì, ánh mắt của Cung Khanh Nguyệt nhìn Mộ Quân Tà sai, cái ánh mắt kia giống như là, nàng nhìn về phía Mộ Quân Tà, có oán trách, có oán giận cùng yêu say đắm sâu đậm.

Cung Khanh Nguyệt, người này tuyệt đối không đơn giản.

“Khuynh Thành, bọn họ đều, chúng ta hiện tại có phải tiến phòng học hay không?” Cố Thiếu Dương đi lên, hỏi.

“Đi a, đương nhiên đi.” Nàng dến chính là vì học tập, nếu không thì đến tay không rồi.

“A, ba người các ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi vào đây, còn muốn đi đâu?” Lúc Cố Khuynh Thành vừa mại khai một bước, một thanh âm chanh chua vang lên, mấy người mặc cả nam lẫn nữ mặc linh sư bào, đi về phía bọn họ.

Cầm đầu là một niên thiếu mặc hắc bào, nhìn qua khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, hắn khinh thường nhìn đám người Cố Khuynh Thành một chút, trào phúng nói: “Linh sư viện chúng ta, không chào đón ba người các ngươi, có bao xa cút bao xa.”

“Đúng vậy! Mấy tên nhà quê, cũng dám chạy đến linh sư viện chúng ta dương oai, cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào!”

“Các ngươi cút nhanh lên đi, chớ ô nhiễm địa phương của chúng ta!”

“A, linh sư viện thực sự là giáo dục tốt, dạy dỗ ra nhiều người căn một người thế này, quả nhiên là bản lãnh!” Cố Khuynh Thành giương mắt, nhợt nhạt cười, đáy mắt lộ vẻ lãnh ý thực cốt.

Niên thiếu cầm đầu, ngũ quan thanh tú lập tức thay đổi đến đỏ bừng, tức giận nói: “Xú nữ nhân, ngươi không nên mang mũi lên mặt! Thừa dịp ta còn chưa phát hỏa, cút nhanh lên.”

“Vị đầu heo ca… Tự cho là đúng này, chúng ta đều là người, chỉ biết đi, không biết cút. Nếu như ngươi không ngại, có thể làm thử một phen,” Cố Khuynh Thành cười đến mắt cong thành nguyệt nha, làm ra một tư thế mời, liền không lên tiếng nữa.

“Ngươi con mẹ nó, không nghe được tiếng người có đúng hay không! Dương Nguy ca ca bảo các ngươi cút, các ngươi cút nhanh lên, chớ ép chúng ta động thủ!” Một nữ sinh đứng ở sau lưng Dương Nguy, nhảy ra chỉ vào Cố Khuynh Thành, chửi mắng một trận.

Bộ dáng kia, so với nam nhân còn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn!

“Tiếng người, chúng ta tự nhiên nghe hiểu được, chính là các ngươi không nói tiếng người, vậy chớ trách chúng ta nghe không hiểu.” Cố Khuynh Thành quét đối phương một mắt, đáy mâu hiện ra ánh sáng lạnh, mới tới học viện Thanh Minh, lấy những người này thử trình độ của học viện Thanh Minh, trái lại lựa chọn tốt.

Mấy người không biết dự định trong lòng Cố Khuynh Thành, chút bất tri bất giác, biến thành đối tượng thử sức với Cố Khuynh Thành.

Nhưng bọn họ căn bản không biết, vẫn còn kêu gào, “Xú nữ nhân, ta xem ngươi là chán sống rồi! Ngươi biết Dương Nguy ta là ai không? Ta là, Dương Nguy xếp thứ hai mươi thiên tài bảng của linh sư viện, thức thời cút nhanh lên, bằng không đừng nói ta đánh nữ nhân!”

“Dương Nguy?” Cố Khuynh Thành xuy cười một tiếng, khoanh tay: “Xin lỗi, ta còn thật không biết Dương Nguy là ai. Bất quá, nếu người cặn bã như vậy như ngươi cũng có thể lên bảng, ta xem bảng thiên tài kia, nên đổi thành bảng cẩu hùng(Luna: bảng gấu chó) mới đúng.”

“Tiểu tiện nhân, ngươi, ngươi nói như vậy với ta! Dương Nguy ta ngày hôm nay, để ngươi biết sự lợi hại của ta!” Dương Nguy tức giận đến gầm lên một tiếng.

Nhưng Cố Khuynh Thành phong khinh vân đạm như trước, phun ra một câu tức chết người không đền mạng.

“Dương Nguy? Ngày hôm nay cô nãi nãi liền đánh ngươi thành dương liệt!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio