Editor: Luna Huang
Có thể nói như vậy, nếu như Cố Khuynh Thành vẫn là nguyên chủ, trong lòng còn tồn si niệm với Lâu Thiều Hàn, Lâu Thiều Hàn trở lại cầu tha thứ, nguyên chủ nhất định nhẹ dạ.
Nhưng nàng không phải là nguyên chủ, cảm tình với Lâu Thiều Hàn, từ lâu thuộc về người lạ.
Nói trắng ra là, nàng có thể một lần nữa nhận thức Lâu Thiều Hàn, thậm chí là trở thành bằng hữu bình thường với Lâu Thiều Hàn, cũng là có khả năng.
Bởi vì thù hận của nguyên chủ đã báo, nàng không có hận với Lâu Thiều Hàn, cũng không có lòng không bỏ xuống được, giống như hai lần đầu biết bằng hữu, nhưng là giới hạn bằng hữu bình thường.
“Ngươi, ngươi có thật quên mất quá khứ không còn một mảnh không? Lâu Thiều Hàn rất là thụ thương, lảo đảo cước bộ, lui về phía sau hai bước, nhưng lại không cam lòng.
Hắn không biết, vì sao Cố Khuynh Thành đã từng trong mắt chỉ có hắn, qua mấy tháng, liền biến thành bộ dáng hiện tại, bình tĩnh, không hề gợn sóng, thậm chí còn thậm chí còn đối mặt hắn, như đối mặt một người qua đường thông thường.
Cảm giác như vậy thật không tốt! Hắn tình nguyện cần Cố Khuynh Thành lúc trước, Cố Khuynh Thành không đúng tý nào, trong mắt trong lòng chỉ có hắn!
Thấy nhãn thần Lâu Thiều Hàn cố chấp, Cố Khuynh Thành nhíu mày, kiên trì đã dùng hết, “Ta và ngươi căn bản không có quá khứ, tại sao nói đến đã quên? Còn có, tam vương gia, ngươi quý vi Vương gia nhất quốc, đau khổ dây dưa, chỉ sẽ hạ giá trị con người, còn xin ngươi mau ly khai đi.”
“Không! Không phải như thế, không phải như thế!” Hai mắt của Lâu Thiều Hàn đỏ bừng, mục thứ nứt ra, hiển nhiên lời của Cố Khuynh Thành, đối với hắn là đả kích rất lớn, sau khi nói xong, xoay người lảo đảo chạy ra.
(Luna: Sao như con gái vậy ta???)
Ai…
Cố Khuynh Thành thở dài, nhìn bóng lưng của Lâu Thiều Hàn, lắc đầu, nàng nói đều là thật, cùng Lâu Thiều Hàn từng có mê hoặc là nguyên chủ, với một người chuyển kiếp tới như nàng, một điểm liên quan cũng không có.
Lúc đầu đả thương hắn, là vì báo thù cho nguyên chủ, sau lại cứu hắn, là vì thỏa mãn yêu cầu của tổ tiên, từ đầu tới đuôi, tiếp xúc Lâu Thiều Hàn đều không phải là nàng mong muốn.
Nên hiện tại, không để cho Lâu Thiều Hàn có cơ hội lưu lại huyễn tưởng, nàng cũng không có áp lực.
“Hắn trái lại tình.” Thanh âm nhàn nhạt, từ phía sau vang lên.
Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nhìn lại, đã thấy Mộ Quân Tà chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trong phòng khách, thấy nàng quay đầu lại, chậm rãi mà đến.
“Tôn thượng đại nhân cũng là thật hăng hái, có sở thích nhìn lén.” Nét mặt Cố Khuynh Thành mang cười, mặt mày đều là tiếu ý dịu dàng, như mặt âm trầm của Mộ Quân Tà, không khỏi chế nhạo nói.
Không nghĩ tới oa, tôn thượng đại nhân lại vẫn biết ăn dấm
Cố Khuynh Thành chép chép miệng, nhất thời vui vẻ không thôi, có thể làm tôn thượng đại nhân tức giận đến đổi sắc mặt, sự thành tựu của nàng trong nháy mắt chiếm được thỏa mãn. Thật đúng là đừng nói, bình thường nhìn quen Mộ Quân Tà cười nhạt, Mộ Quân Tà lạnh lùng, vừa nhìn Mộ Quân Tà thở phì phò, quả nhiên là đẹp mắt a!
Soái, dù cho tức giận đó cũng là soái soái soái!
Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn
“Qua đây.” Mộ Quân Tà quay người lại, tay áo bào bay lượn, phiêu nhiên ngồi ở trên xích đu, dáng người tuyệt mỹ, nhưng sắc mặt vẫn như cũ thối thối, rất giống như người khác thiếu hắn tám trăm vạn huyền tinh tệ vậy.
Cố Khuynh Thành vô tội bĩu bĩu môi, theo lời đi tới. Cúi đầu, đứng trước mặt Mộ Quân Tà, nhất phó dáng dấp đáng thương ‘ Ngươi dám nói ta, ta sẽ khóc cho ngươi xem’.
Nhìn thấy trong lòng Mộ Quân Tà mềm nhũn, cũng hết giận, “Được rồi, cũng không có người muốn trách nàng, dáng dấp đáng thương này của nàng, nếu như ngoại nhân thấy được, còn tưởng rằng bổn tôn khi dễ nàng.”
Vốn chính là ngươi khi dễ ta!
Ở trong lòng Cố Khuynh Thành rống giận một tiếng, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói như vậy, “Tôn thượng đại nhân nói quá lời, người thương ta còn không kịp, sao có thể khi dễ ta nha.”
Còn nói không có khi dễ?
Đây rõ ràng là thoại lý hữu thoại điển hình!
Một tay của Mộ Quân Tà cầm dây thừng trên xích đu, một tay đặt ở trên đầu gối gõ nhẹ, “Xem ra, nàng rất bất mãn với bổn tôn?”
“Không có, tuyệt đối không có!” Cố Khuynh Thành quả đoán lắc đầu!
Nói đùa, Mộ Quân Tà vẫn còn nổi nóng, nàng nếu là dám gật đầu, thật tình sợ hắn trực tiếp chặt đứt cổ của nàng!
Phải biết rằng, người nàng gặp ban nãy, tốt xấu cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của nguyên chủ, chuyện này toàn bộ Đông Ly quốc, ai không biết?
Nàng chân trước vừa gặp qua tiền vị hôn phu, chân sau thì lại nói với nam nhân của mình, ta đối với ngươi rất bất mãn, ngươi luôn luôn khi dễ ta! Lời ngầm này, không phải là ta không muốn với người nữa, ra muốn cùng người cũ nối lại tình xưa!
Khụ khụ, đây mặc dù chỉ là YY của nàng, Mộ Quân Tà cũng sẽ không tin tưởng, nhưng trong lòng sẽ không dễ chịu, thực sự là khẳng định!
Hơn nữa, nếu Mộ Quân Tà mất hứng, vậy thảm nhất chính là nàng!
Bởi vì Mộ Quân Tà sẽ lấy lý do nàng ngoan, áp dụng nghiêm phạt đặc thù, mà nghiêm phạt kia thấy thế nào, đều là nàng thiệt thòi! Nên, vì bo bo giữ mình, Cố Khuynh Thành chỉ có thể áp dụng lui!
Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, túng một lần trời cao biển rộng!
“Qua đây ngồi.” Mộ Quân Tà bị dáng dấp cúi đầu nhận sai của Cố Khuynh Thành, chọc cười, vỗ vỗ bắp đùi của mình, ý bảo Cố Khuynh Thành qua đây.
Cố Khuynh Thành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cẩn thận dùng dư quang miết biểu tình cùng cử chỉ của Mộ Quân Tà, khuôn mặt nhỏ nhắn oanh một cái, thay đổi đến đỏ bừng.
Tôn thượng đại nhân, đây là… Để cho nàng ngồi ở trên bắp đùi của hắn, sau đó đung đưa xích đu sao?
Khi nào, tôn thượng đại nhân cũng lãng mạn như thế?
Cố Khuynh Thành trừng mắt, đầu óc bắt đầu thắt, nàng chưa kịp mở nút, Mộ Quân Tà liền không kiên nhẫn đem người lôi vào trong lòng, búng ót của nàng một cái, nói: “Đần.”
Thật đần, cũng không đần như vậy!
Hắn cũng bắt đầu chịu thua lấy lòng, nha đầu này lại còn đang mơ hồ, quả thực… Là cố ý dằn vặt hắn!
“A?” Cố Khuynh Thành xoa ót, vẻ mặt không giải thích được, nàng đần lúc nào? Rõ ràng đều là hắn tự quyết định có được hay không!
Huống chi, nàng vốn thông minh, mỗi ngày bị hắn đánh như vậy, có thể không đần sao?
Nói cho cùng đây đều là trách nhiệm của hắn, còn không biết xấu hổ nói nàng đần!
Tôn thượng đại nhân, thực sự là không có lương tâm!
Mộ Quân Tà thấy vẻ mặt thấy nàng bất mãn, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, tâm trạng vui một chút, trên môi của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, không đợi Cố Khuynh Thành phản ứng kịp, lợi dụng linh lực, ở phía sau nhẹ nhàng đẩy xích đu.
Hách!
Cố Khuynh Thành khẽ hô một tiếng, trong nháy mắt cười, ngồi xích đu là thứ bao nhiêu nữ hài tử, lúc còn nhỏ yêu thích nhất.
Nhưng nàng kiếp trước, vì gia tộc bồi dưỡng làm người thừa kế, cùng ca ca, từ nhỏ không có tự do, mỗi ngày bị nhốt ở trong phòng, không phải là luyện công, chính là nghiên độc dược phổ, hai chữ lúc nhỏ cách bọn họ dường như ở chân trời.
Bất quá, ngay cả như vậy, ca ca vẫn là phí tâm cố sức, chính tay dùng một tấm ván gỗ, cùng hai sợi dây, cột lên cây, làm cho nàng một xích đu giản dị, vì xích đu này không những bị trưởng lão dỡ bỏ, ca ca còn bị phạt một ngày một đêm, chỉ vì để cho nàng cười.
Có thể nói, Cố Khuynh Thành lúc nhỏ, thú vui duy nhất chính là xích đu giản dị kia, hồi ức ấm áp duy nhất, chính là ca ca.
Cũng chính bởi vì vậy, lúc thí luyện ở mật địa Cố gia, nàng biết rõ là ảo, nhưng không có lập tức động thủ, giết chết mộng yểm thú một dạng với ca ca của mình.
Không biết thế nào, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nghĩ tới xuyên qua, trên đời này đều có thể có loại đồ hư vô mờ mịt như linh lực, vậy tại sao không thể tự do xuyên qua thời không?
Nghĩ điều này, Cố Khuynh Thành không kịp chờ đợi ngẩng đầu, hướng Mộ Quân Tà hỏi: “Quân Tà, ngươi biết trên đời này, có một loại biện pháp có thể xuyên qua thời không giống như là trở lại quá khứ hay tương lai hay không?”
“Không có.” Mộ Quân Tà không do dự, chắc chắc nói.
Những giọng của hắn dị thường chắc chắc, lại làm cho mâu tử tràn ngập hi vọng của Cố Khuynh Thành, trong nháy mắt ảm đạm xuống.
Đúng rồi, loại chuyện xuyên qua thời không này quá mức sai lầm, như thiên phương dạ đàm, lúc đầu nếu không phải chính nàng xuyên qua mà đến, căn bản sẽ không tin tưởng có xuyên qua như đã nói, lại làm sao có thể sẽ có biện pháp tùy ý xuyên qua thời không?
Dù sao loại chuyện này quá mức nghịch thiên, nếu quả như thật có thể quá tùy ý xuyên qua thời không, như vậy trật tự trong thời gian, cũng sẽ bị làm loạn, tình huống lúc đó, càng sẽ không thể vãn hồi, cuối cùng dẫn đến toàn bộ thời không diệt vong, hỗn loạn cũng là có khả năng.
Hô… Cố Khuynh Thành thở dài một cái, ngăn chặn bất mãn trong lòng, hưởng thụ sung sướng giờ khắc này.
Bởi thời gian thật dài, xích đu cũng không còn đung đưa, Cố Khuynh Thành vẫn bá chiếm xích đu không muốn xuống, Mộ Quân Tà là một người sủng thê ngũ độ, tự nhiên không có ý kiến gì, ngạnh sinh sinh bồi nàng ngồi xích đu cả buổi chiều.
Thẳng đến sắc trời tiệm chìm, Mộ Quân Tà mới bá đạo ôm nàng xuống.
Nhưng ai biết, vừa xuống, Cố Khuynh Thành liền nhào vào trong ngực của hắn, buồn buồn nói: “Ta đây, ta đây phát hiện, ở trên đời này, ta cũng có rất nhiều thân nhân, nhưng cũng mất rất nhiều thân nhân.”
Hôm nay đưa mắt nhìn bốn phía, nàng nhìn không thấy khuôn mặt quen thuộc, một người có thể tùy ý nàng nói thoải mái, khóc lớn.
“Nàng còn có ta.” Mộ Quân Tà đưa tay nắm ở đầu vai của Cố Khuynh Thành, vỗ nhẹ nhẹ lưng của nàng, thanh âm khinh đạm, lại có vị đạo bất dung trí nghi, phảng phất trong lúc hời hợt, nói ra một hứa hẹn nặng nề không gì sánh được.
Nước mắt của Cố Khuynh Thành, thiếu chút nữa tràn mi, những lời này, đại khái là nàng nghe qua, là một câu nói dễ nghe nhất.
Tôn thượng đại nhân bình thường tuy rằng rất xấu tính, rất thích khi dễ người, nhưng không thể phủ nhận, lúc này, chỉ có hắn mới hiểu được tâm tư của Cố Khuynh Thành.
Cơm tối vội vã ăn, Cố Khuynh Thành liền nói muốn nghỉ ngơi, có lẽ là chơi quá mệt, nằm dài trên giường bất quá chỉ chốc lát, liền nghe được hô hấp của nàng, dần dần bình ổn nhẹ nhàng chậm chạp.
Mộ Quân Tà thấy thế, mâu thâm thúy, hiện lên một tia lưu quang, thần sắc lúc sáng lúc tối, sau một lúc lâu, cũng nằm xuống, bồi Cố Khuynh Thành đi vào giấc mộng.
Một đêm không có mơ, thế nhưng sáng ngày thứ hai, ác mộng lại tới.
Bang bang bang….
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Cố Khuynh Thành nhạy cảm, thoáng cái ngồi dậy, dụi dụi con mắt, lúc này mới phủ thêm ngoại bào, đến hài cũng không có mang, liền mơ mơ màng màng ra bên ngoài.
Vừa đi hai bước, lại bị một đôi tay sắt chặn ngang ôm lấy, một giây kế tiếp cả người rơi lại trên giường.
Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn
“Thế nào, đến vớ cũng không mang, là muốn sinh bệnh sao?” Mộ Quân Tà cầm lấy chân trắng nõn của Cố Khuynh Thành, một tay cầm hài, ngồi xổm trước mặt Cố Khuynh Thành, tự mình động thủ mang vớ cho Cố Khuynh Thành.
(Luna: Không phải ta edit lung tung đâu, là tác giả lúc ghi hài lúc ghi vớ đó @@)
Cố Khuynh Thành cười hắc hắc, chủ động ôm Mộ Quân Tà, ở trên mặt của hắn, dùng sức ba một tiếng, “Tôn thượng đại nhân, ngươi thật tốt!”
“Bây giờ mới biết?” Thấy dáng dấp mê mê hoặc hoặc của Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà đã cảm thấy buồn cười. Bình thường cũng là một nha đầu tinh minh, nhưng trong một thời gian ngắn rời giường, chính là một nha đầu mơ hồ, làm cái gì đều mơ mơ màng màng.
Cũng chỉ có lúc này, Cố Khuynh Thành mới sẽ chủ động khen thưởng hắn, bình thường, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ma thặng một hồi, Cố Khuynh Thành được Mộ Quân Tà ôm tới rửa mặt, lúc này mới cùng đi Mộ Quân Tà, đi xuống lầu.
Vừa đi, Cố Khuynh Thành còn ở một bên mắng, ai vậy a, sáng sớm đến quấy nhiều thanh mộng của người khác, chẳng lẽ không biết quấy nhiều thanh mộng của người khác, là tội nên xử tử sao?
Nhất là thời gian nàng vẫn còn đang ngủ say, quả thực không thể nhẫn nhịn!
Thế nhưng, khi Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà cùng đi đến trước viện môn, nhất thời ngẩn ra, đây là…
Cố Khuynh Thành cấp tốc nhìn Mộ Quân Tà một mắt, quả nhiên sắc mặt của Mộ Quân Tà, đã trầm xuống, Cố Khuynh Thành cũng cúi đầu, ở trong lòng vì người tìm chết mặc niệm ba phút.