CHƯƠNG : KHÔNG ĐÚNG, VÁCH NGĂN ẨN HÌNH
Editor: Luna Huang
Tuy nói, hiện ở trong tay Cố Khuynh Thành có trấn yêu tháp, nhưng thực lực của nàng không đủ, tiến nhập trấn yêu tháp cũng là uổng phí, vẫn là vào trong Đoạn Thiên tháp xem thử trước, đi qua luyện của Đoạn Thiên tháp, thực lực của nàng đề thăng cũng là có trợ giúp.
Thế nhưng, Cố Khuynh Thành thật không ngờ, ở giáo hối viện đụng phải Ngọc Vô Thương cùng Minh Trường Phong hai người.
Hoa Huyên nói Minh Trường Phong cùng Mộ Quân Tà đi ra ngoài, nhưng Cố Khuynh Thành nhìn xung quanh một phen lại không nhìn thấy bóng của Mộ Quân Tà.
“Biểu ca, ngươi thế nào ở đây?” Cố Khuynh Thành đi tới bên người Minh Trường Phong lúc này mới phát hiện, biểu tình của Minh Trường Phong cùng Ngọc Vô Thương rất kỳ quái, tựa hồ đang tranh chấp cái gì, nhưng Cố Khuynh Thành tới gần, hai người nhất trí lựa chọn câm miệng.
“Không có gì, ta tới đây tìm thiếu thành chủ hỏi chút tình huống.” Minh Trường Phong muốn cười một cái nhưng thực sự cười không nổi, chỉ có thể lộ ra hình dạng nhất phó ngoài cười nhưng trong không cười.
Cố Khuynh Thành càng phát giác không thích hợp, nhìn Minh Trường Phong một chút, thấy hai người nhất trí đối ngoại sẽ không mở miệng, Cố Khuynh Thành bỏ qua truy vấn, chỉ là hỏi: “Hoa Huyên không phải nói ngươi và Mộ Quân Tà ở một chỗ sao? Hiện tại hắn đâu?”
“Nga, hắn ở trong phòng làm việc của tổng phó viện trưởng, cùng Tu Văn viện trưởng thương lượng cái gì.”
Minh Trường Phong tình hình thực tế trả lời, nhưng Cố Khuynh Thành từ nơi này phát hiện mờ ám, Minh Trường Phong lúc trước nghe được nàng nhắc tới Mộ Quân Tà cũng sẽ trêu ghẹo một phen, ngày hôm nay cư nhiên thành thật trả lời như thế, nếu như nói không có mờ ám, nàng sẽ không tin tưởng!
Chỉ bất quá, Minh Trường Phong không muốn nói cho nàng biết, nàng cũng sẽ không hỏi tiếp.
“Hắn tìm Tu Văn viện trưởng làm gì, ngươi biết không?”
Minh Trường Phong lắc đầu, “Ta là bị hắn kéo đến cho đủ số, nào biết nguyên nhân hắn tìm đến Tu Văn viện trưởng.”
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành nhướng mi một cái, liền không lên tiếng nữa, đi về phía phòng làm việc của Tu Văn, Minh Trường Phong thấy thế, vội vã cản lại: “Biểu muội, tôn thượng cùng Tu Văn viện trưởng nói ra suy nghĩ của mình, ngươi bây giờ còn là không nên đi vào cho thỏa đáng.”
“Hắn tìm Tu Văn viện trưởng nói ra suy nghĩ của mình, ta tìm Tu Văn viện trưởng cũng nói ra suy nghĩ của mình. Lẽ nào, chỉ cho phép hắn tìm Tu Văn viện trưởng, ta không được tìm sao?” Cố Khuynh Thành quay đầu lại, nhìn về phía Minh Trường Phong, biểu hiện ra nhìn như không giải thích được, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt lại cất dấu một lưu quang.
Nàng liền biết, chuyện này không có đơn giản như vậy!
Vọng Thư Uyển
Minh Trường Phong nhìn qua, hình như bị tức đến không được, dường như cái gì cũng không biết, nhưng lại trên con đường này, ngăn, rõ ràng là lúc này không muốn để cho nàng đi vào, Mộ Quân Tà cùng Tu Văn đến cùng đang nói cái gì, thậm chí ngay cả nàng cũng muốn gạt?
Ác hơn chính là, Minh Trường Phong lúc nào thành người của Mộ Quân Tà?
Còn có một Ngọc Vô Thương không nói chuyện, hắn là người của người nào?
Cố Khuynh Thành nheo cặp mắt lại, dư quang bồi hồi trên sắc mặt của Minh Trường Phong cùng Ngọc Vô Thương, đang nghĩ ngợi muốn nói cái gì nữa, lại vào lúc này, nghe được thanh âm của Mộ Quân Tà: “A Thất, tiến đến.”
Thanh âm của Mộ Quân Tà là từ trong phòng làm việc của tổng phó viện trưởng truyền tới.
Phải biết rằng, lúc Cố Khuynh Thành đứng ở vửa giáo hối viện, cách phòng làm việc của Tu Văn còn có một hai trăm mét, khoảng cách này, nói dài không dài nhưng nói ngắn cũng không phải ngắn, Mộ Quân Tà ngồi ở trong phòng làm việc liền biết nàng tới, thực lực này… Thật đúng là để người nhân đố kỵ.
Cố Khuynh Thành bĩu môi, hướng về phía Minh Trường Phong nhếch miệng cười, “Biểu ca, hiện tại ngươi có thể buông ta ra rồi chứ?”
“A?” Minh Trường Phong mạnh lấy lại tinh thần, thấy tay của mình còn ở trên cánh tay của Cố Khuynh Thành, vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng nói: “Biểu muội, ngươi không cần để ý, ta không phải cố ý.”
“Ân, ta biết.” Cố Khuynh Thành thu tay về, xoay người đi đến phòng làm việc.
Toàn bộ trong phòng làm việc âm u không có một tia sáng, Cố Khuynh Thành vừa đẩy cửa ra, quang mang hoàng hôn sau lưng, lập tức chiếu vào trong phòng làm việc.
Nương theo ánh mặt trời, Cố Khuynh Thành liếc mắt liền thấy, Mộ Quân Tà cùng Tu Văn ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người để một ly trà, ly trà còn có nhiệt khí lượn lờ, xem ram hai người vừa hàn huyên không lâu.
Chỉ là…
Cố Khuynh Thành nhíu mày, dựa theo thời gian Hoa Huyên nói, hơn nữa thời gian nàng và lôi long khế ước tiêu hao, Mộ Quân Tà cùng Tu Văn, nên hàn huyên hồi lâu, nước trà trước mặt, không nên nóng mới đúng.
Huống hồ, lòng của hai nam nhân bọn họ ngồi xuống đàm luận, không ai ở một bên hầu hạ, kiên quyết không sẽ tự mình châm trà, nên Cố Khuynh Thành dám khẳng định, ly trà này tuyệt đối là vừa mới châm.
Xem ra, hai người này tất nhiên có chuyện gì gạt nàng, cố ý như thế muốn nàng lừa gạt.
“A Thất, qua đây.”
Giữa lúc Cố Khuynh Thành âm thầm tự định giá, Mộ Quân Tà hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.
Cố Khuynh Thành che bóng mà đứng, đoán được trong lúc nhất thời Mộ Quân Tà nhìn không thấy nét mặt của nàng, Cố Khuynh Thành yên lòng, đôi môi vung lên, đi tới bên người Mộ Quân Tà, gật đầu với Tu Văn trước, mới lên tiếng chào, sau đó mở miệng hỏi: “Không biết hai người các ngươi đang nói cái gì, ta tiến đến sẽ không ảnh hưởng các ngươi đàm luận chứ?”
Khụ khụ… Cố Khuynh Thành nói lời này, tuyệt đối là thử, nhưng nàng cố ý thử dò xét rất rõ ràng.
Có đôi khi, thật có giả, giả có thật.
Lúc này, liền phải thể hiện chiến thuật tâm lý của người nào cao minh hơn. Bất quá, kết quả rất hiển nhiên, nhất định là Cố Khuynh Thành thua, bởi vì gặp gỡ Mộ Quân Tà nàng sẽ không thắng nổi. Nên, Cố Khuynh Thành ngay từ đầu cũng đã biết đáp án, nhưng vẫn là chọn nói như vậy, vì muốn xem, Mộ Quân Tà có thể lựa chọn nói thật với nàng hay không.
Quả nhiên…
Nghe được lời của nàng, Mộ Quân Tà nhợt nhạt cười, giọng xen lẫn túng sủng, nói: “Ta và Tu Văn viện trưởng thảo luận một chút, chừng nào để nàng thì tiến nhập Đoạn Thiên tháp.”
Gì?
Chỉ là cái này?
Cố Khuynh Thành cau mày, suy nghĩ trăm nghìn loại, đáp án của Mộ Quân Tà thủy chung thật không ngờ sẽ là đáp án này, Cố Khuynh Thành tràn đầy không hiểu nhìn về phía Mộ Quân Tà, muốn xem rõ ràng Mộ Quân Tà là nghiêm túc hay đang nói đùa, nhưng trên mặt Mộ Quân Tà ngoại trừ tiếu ý nhợt nhạt, căn bản nhìn không ra tâm tình gì.
A, cùng Mộ Quân Tà ở chung lâu, nàng cũng sắp quên, Mộ Quân Tà là người nhùn không ra hỉ nộ, làm sao có thể đem suy nghĩ trong lòng khắc ở trên mặt?
Cố Khuynh Thành cúi đầu, che giấu cười khổ rơi bên khóe miệng, lúc ngẩng đầu lên, lại là vẻ mặt không giải thích được, hơi giận trách: “Chuyện này không phải ta nên nói với tổng phó viện trưởng sao? Ngươi tại sao lại nhúng tay?”
“Ta chỉ là nói lại, then chốt còn phải xem ý tứ của nàng cùng Tu Văn viện trưởng.” Mộ Quân Tà ôm hông của Cố Khuynh Thành, cánh tay sắt dùng lực một cái, liền kéo Cố Khuynh Thành vào trong lòng, không coi ai ra gì để Cố Khuynh Thành ngồi ở trên chân của hắn.
Cố Khuynh Thành liếc mắt, thầm nghĩ: Phản chính cũng không phải chưa ngồi qua, lần trước lúc ngồi trên đùi Mộ Quân Tà so với lần này còn có nhiều người hơn, không có gì không dám.
Làm xong kiến thiết tâm lý, Cố Khuynh Thành nhìn về phía Tu Văn, giọng nói còn như thường ngày không thân không sơ: “Tổng phó viện trưởng, Quân Tà đã cùng ngươi nói ra chuyện này, ta đây nói thẳng, ý của ta là, tốt nhất ngày mai là có thể để ta tiến nhập Đoạn Thiên tháp, bởi vì ngươi cũng biết, thời gian của ta không nhiều lắm, không có thời gian lãng phí nữa.”
“Gấp gáp như vậy?” Tu Văn cau mày, theo bản năng nhìn về phía Mộ Quân Tà, có lẽ là lại cảm thấy loại phản ứng này sai, nhanh lên thu hồi ánh mắt. Trước trước sau sau cũng bất quá một giây, Tu Văn còn tự nhận là Cố Khuynh Thành không phát hiện.
Nhưng không biết, khi hắn làm ra phản ứng một giây kia, Cố Khuynh Thành sớm nhìn trong mắt, chỉ là Cố Khuynh Thành không có vạch trần, mà là xác định gật đầu: “Đúng vậy, không biết tổng phó viện trưởng có đồng ý hay không?”
“Ta, ta không có ý kiến.”
Tu Văn khó có được nói lắp một hồi.
Một khắc trước Mộ Quân Tà vừa tìm hắn, vừa uy hiếp vừa dụ khị, hắn có thể không đồng ý sao?
Phải biết rằng, Mộ Quân Tà lấy học viện Thanh Minh uy hiếp hắn, dù cho bản thân hắn có thể không sống được, cũng không thể liên lụy học viện chôn cùng hắn a! Huống hồ, đại ca ở học viện Thanh Minh đầu tư không ít tâm huyết, hắn tuyệt đối không thể uổng phí tâm huyết của đại ca.
Tuy nói Tu Văn cảm thấy lấy trạng huống bây giờ của Cố Khuynh Thành, tiến nhập Đoạn Thiên tháp có chút nguy hiểm, nhưng tóm lại là muốn để cho nàng đi vào, sớm một khắc trễ một khắc cũng không có bao nhiêu quan hệ, liền đáp ứng.
Thấy Tu Văn đáp ứng thống khoái như vậy, mâu tử của Cố Khuynh Thành. Không thể nhận ra híp một cái, một giây kế tiếp, lại vừa cười nói: “Như thế tốt lắm, đa tạ tổng phó viện trưởng.”
vongthuuyen.com
Nói xong, Cố Khuynh Thành quay đầu nhìn về phía Mộ Quân Tà, mang theo làm nũng, lẩm bẩm nói một câu: “Ngươi bế ta về.” Sau đó, ôm chặt cổ của Mộ Quân Tà không tha, khó có được đùa bỡn một lần.
“Được.” Mộ Quân Tà bất đắc dĩ lại cưng chìu quệt mũi của Cố Khuynh Thành một cái, ôm ngang lấy nàng, sải bước đi ra ngoài, lúc gần đi, hữu ý vô ý nhìn Tu Văn một mắt, sợ đến thân thể của Tu Văn lập tức căng thẳng, thấp thỏm nhìn theo Mộ Quân Tà cùng Cố Khuynh Thành ly khai.
Bởi Cố Khuynh Thành tựa ở trong lòng Mộ Quân Tà, không nhìn thấy biến hóa một giây này, nhưng Mộ Quân Tà đồng dạng không có phát hiện, hai tay của Cố Khuynh Thành ôm trên cổ hắn, vừa lúc đặt ở trên động mạch chủ cổ của hắn, nơi đó có thể dồn chết người, cũng có thể khám và chữa bệnh, cũng có thể…
Trong lòng Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng thở dài một cái, cuối cùng là không muốn cùng Mộ Quân Tà có nhiều ngăn cách, dần dần thả tay xuống.
Mộ Quân Tà cảm thụ được thân thể Cố Khuynh Thành mềm nhũn, còn tưởng rằng Cố Khuynh Thành không thoải mái, trầm giọng hỏi: “Có phải khó chịu nơi nào không?” Lẽ nào, trấn hồn huyết thạch tiến nhập trong cơ thể Khuynh Thành, nổi lên phản tác dụng?
“Không có, ta rất khỏe.” Tối thiểu, giờ khắc này tốt.
Cố Khuynh Thành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngọt ngào, ngay sau đó dính sát trên ngực Mộ Quân Tà, hoạt thoát thoát nhất phó mèo lười nhỏ.
Mộ Quân Tà cười không ra tiếng, chỉ nói Cố Khuynh Thành tính tình tiểu hài tử, đùa bỡn xấu một lần, làm người lười một lần mà thôi.
Lúc này, giữa hai người không có một chút cự ly, nhưng thật khác biệt giống như trời cùng đất, lòng của Cố Khuynh Thành, không khỏi trống trải ra, ngực hơi phát sáp, đó là một trận đau nhức nho nhỏ, như tóc bị nhổ đi vậy, không tỉ mỉ cảm thụ, căn bản không cảm giác.
Nhưng, không có cảm giác, cũng không có thể phủ nhận, nó từng tồn tại.
Ngăn cách giữa hai người
Tựa ở trong lòng Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành một mực hồi tưởng chuyện đã xảy ra, là lúc nào bắt đầu có ngăn cách với Mộ Quân Tà? Cố Khuynh Thành phát giác, nàng cũng không biết, chỉ là trong tiềm thức có như vậy.
Cố Khuynh Thành nhích lại gần lòng Mộ Quân Tà, nỉ non: “Mộ Quân Tà, lần này có thể không gạt ta không?”
Cố Khuynh Thành tự mình nói, căn bản không có quản Mộ Quân Tà có nghe hay không.
Thế nhưng, trên thực tế, Mộ Quân Tà nghe được, hắn cũng cho câu trả lời của mình: “A Thất, nàng có thể không tin người khác, thậm chí có thể không tin chính nàng, nhưng nàng không thể không tin ta, hiểu chưa?”
“Ân, ta đã biết.” Cố Khuynh Thành cười cười, giọng nói chắc chắc. Cùng với để lòng hai người có ngăn cách, tiệm hành tiệm viễn, Cố Khuynh Thành càng muốn chọn tin tưởng Mộ Quân Tà.
Một đường không nói chuyện, hai người lẳng lặng hưởng thụ, thời gian yên tĩnh thuộc về hai người, dọc theo đường đi gặp phải không ít người, mỗi người đều tựa như e sợ cho, tựa hồ rất e ngại Mộ Quân Tà, bất quá như vậy cũng tốt, tiết kiệm được không ít phiền phức.
Trở lại Hoa uyển, Ảnh Nhất bỗng nhiên xuất hiện, gọi Mộ Quân Tà đi, lúc gần đi, Mộ Quân Tà đưa trấn yêu tháp hắn tạm thời thay bảo quản giao lại cho Cố Khuynh Thành, dặn dò: “Thân thể nàng vừa khỏi, tốt nhất không nên tùy ý sử dụng trấn yêu tháp.”