Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

chương 232: chương 233: giải phong, đường bao đến rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : GIẢI PHONG, ĐƯỜNG BAO ĐẾN RỒI

Editor: Luna Huang

Cố Khuynh Thành làm việc hiệu suất rất cao, đến giáo hối viện nói rõ ý đồ đến với Tu Văn, Tu Văn biết được Minh Trường Phong là chất nhi của Minh Ngọc, không nói hai lời liền cho Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên đăng ký nhập học, sau đó còn đặc biệt hiệu suất cao làm ra hai cống hiến tạp, tạm gác lại hai ngày nữa tiến nhập Đoạn Thiên tháp sở dụng.

Cố Khuynh Thành không có cự tuyệt, tạ ơn Tu Văn xong cầm cống hiến tạp bước nhanh về tới Hoa uyển.

Chỉ là, Cố Khuynh Thành lại ở bên ngoài chạy một vòng, rồi trở về vẫn là không có thấy Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành không khỏi nhíu đầu mày lên, thế nào hảo đoan đoan nửa ngày không gặp thân ảnh của Mộ Quân Tà, chẳng lẽ lại bị Ảnh Nhất gọi đi rồi?

Dù sao Mộ Quân Tà là tôn thượng của Ám Dạ thần điện, đường đường Ám Dạ thần điện, mỗi ngày sự vụ nhất định rất nhiều đây cũng là có thể lý giải.

Suy nghĩ một chút, Cố Khuynh Thành bĩu môi, đi tới trù phòng, chỉ thấy Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên, đang bận rộn bên trong, Cố Khuynh Thành cười nói: “Hai người các ngươi thật là có cảm giác phu xướng phụ tùy a!”

“Khuynh Thành, ngươi đã về rồi!” Hoa Huyên đỏ mặt, ngượng ngùng chào hỏi Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành cũng không chọc nàng nữa trực tiếp lấy ra hai cống hiến, phóng tới tay của Hoa Huyên: “Nhạ, đây là cống hiến tạp tổng phó viện trưởng để ta giao cho các ngươi, tiến nhập tàng thư lâu và vân vân, đều dựa vào nó. Đúng rồi, tổng phó viện trưởng nói, ba ngày sau Đoạn Thiên tháp sẽ mở ra, đến lúc đó các ngươi đều có thể đi vào tu luyện. Bất quá, có thể đề thăng bao nhiêu, toàn bộ xem bản lãnh của các ngươi.”

Những lời này, Tu Văn cũng từng nói qua với nàng, nhưng bây giờ có thể vào Đoạn Thiên tháp hay không, còn phải chờ biểu hiện ngày mai của nàng.

“Ngươi thực sự giúp chúng ta làm thủ tục nhập viện?” Minh Trường Phong nghe được ba chữ cống hiến tạp, lập tức để oa sạn tay xuống, quay đầu nhìn về phía Cố Khuynh Thành.

“Ngươi cứ nói đi?” Cố Khuynh Thành bỏ lại một câu, liền xoay người đi trở về trong phòng, ngồi ở trên ghế sa lon tự chế nhắm mắt dưỡng thần, Minh Trường Phong đuổi tới, có chút ngoài ý muốn nói: “Khuynh Thành, ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải nói với tổng phó viện trưởng ta là người của Minh gia không?”

Nghe thế, Cố Khuynh Thành lười biếng nâng mí mắt, mang theo một chút giọng mũi nói: “Minh Trường Phong, ta phát hiện ngươi thật đúng là thích nói lời vô ích. Nếu không phải ngươi có thân phận người của Minh gia, ngươi cho là Tu Văn khinh địch như vậy đặc biệt nhận ngươi và Hoa Huyên?”

“Xì, ta liền biết.” Minh Trường Phong bĩu môi, trở lại trù phòng tiếp tục bận việc, bất quá vẫn là đuổi Hoa Huyên đi ra, để cho nàng bồi Cố Khuynh Thành nói chuyện phiếm.

Nhưng hai người còn chưa nói được hai câu, Cố Khuynh Thành liền buồn ngủ.

Không biết tính sao, Hoa Huyên phát hiện hai ngày này, Cố Khuynh Thành tựa hồ rất thèm ngủ, mỗi ngày cũng không thấy mệt nhiều a, nhưng thời gian ngủ của Cố Khuynh Thành cũng không ít thậm chí càng ngày càng dài hơn, đây là có chuyện gì?

Hoa Huyên nghi ngờ cau mày, len lén về trù phòng thảo luận với Minh Trường Phong.

Vọng Thư Uyển

Bọn họ tái thảo luận cũng không nghĩ ra Cố Khuynh Thành sở dĩ sẽ càng ngày càng thèm ngủ là bởi vì khế ước với Tử Vong quyền trượng xong, Cố Khuynh Thành có kỹ năng hạng nhất tất cả mọi người không biết, kỹ năng này trừ phi là chủ của Tử Vong quyền trượngm bằng không cho dù là đại thần thượng vị diệnm cũng vô pháp biết được,

Vậy cũng là át chủ bài duy nhất, lão chủ nhân của Tử Vong quyền trượng lưu cho tân chủ nhân.

Không biết ngủ bao lâu, Cố Khuynh Thành tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã triệt để đen xuống, Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên thấy nàng ngủ ngon, cũng không có đánh thức nàng, Hoa Huyên cầm chăn đắp lên cho nàng, tùy ý nàng ngủ tiếp.

Trong lúc, Minh Trường Phong một lần lại một lần hâm nóng thức ăn, Cố Khuynh Thành tỉnh lại cơm nước vẫn là nóng hầm hập.

Thấy Cố Khuynh Thành tỉnh lại, Minh Trường Phong trêu ghẹo mới nói: “Khuynh Thành, ngươi hễ ngủ liền ngủ thật ngon, chỉ là cơm này ngươi có ăn hay không?”

“Ăn, đương nhiên ăn.” Cố Khuynh Thành dụi dụi con mắt, đi tới trước bàn cơm ngồi xuống, nhìn thức ăn nóng hổi, trong lòng ấm áp: “Biểu ca a, ngươi thật là có tiềm chất là phụ nam lương gia, Hoa Huyên theo ngươi, không thiệt thòi.”

“Đương nhiên.” Minh Trường Phong lập tức dương dương đắc ý ôm Hoa Huyên, Hoa Huyên xấu hổ đỏ mặt, vùi ở trong lòng của Minh Trường Phong, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.

Cố Khuynh Thành vừa ăn vừa mắng, “Hai người các ngươi thực sự là đủ rồi! Có để cho người ta ăn cơm hay không?”

“Ăn, Huyên nhi nàng cũng ngồi xuống, sau khi ăn xong mọi người đi ngủ sớm một chút, ngày mai Khuynh Thành còn phải tham gia tỷ thí.” Minh Trường Phong lôi kéo tay của Hoa Huyên sóng vai ngồi xuống, đối với quyết định Tu Văn nói ra, hắn và Hoa Huyên cũng nghe nói tuy rằng trong lòng có chút không rõ mục đích Tu Văn làm như thế, nhưng vẫn là không có khuyên bảo Cố Khuynh Thành.

Bởi vì, Cố Khuynh Thành làm việc có chừng mực, hắn tin tưởng, Cố Khuynh Thành nhất định cân nhắc qua tầm quan trọng của chuyện này, cho nên mới đáp ứng đề nghị của Tu Văn.

Chỉ là. . .

Mười người đầu thiên tài bảng của Học viện Thanh Minh hắn từng nghe nói qua, đây tuyệt đối là quái thai một so với lợi hại lợi hại, người trẻ tuổi trên Linh Huyễn đại lục có rất ít người có thể đánh được bọn họ, cũng bởi như thế, mười người đầu tiên trên thiên tài bảng, mấy năm nay chưa từng đổi.

Cố Khuynh Thành gật đầu, tiếp tục lùa cơm vào miệng, không nói gì.

Kỳ thực nàng cũng nghe qua tên của mười người đầu tiên trên thiên tài bảng, nàng đang nghĩ ngợi, sau khi ăn cơm xong, đến tàng thư lâu nhìn bên trong có ghi chép gì của mười người đầu tiên trên thiên tài bảng không, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì tiến nhập Đoạn Thiên tháp, nàng phải liều mạng!

Sau bữa cơm chiều, Mộ Quân Tà vẫn không có trở về, Cố Khuynh Thành nhìn đồng hồ không còn sớm, liền cùng Minh Trường Phong lên tiếng chào, nói ra mình muốn đi tàng thư lâu, Minh Trường Phong lại muốn đi với nàng, Hoa Huyên lưu lại giữ nhà, Cố Khuynh Thành cùng Minh Trường Phong cùng nhau đến tàng thư lâu.

Lần thứ hai đi tới tàng thư lâu, Cố Khuynh Thành dùng tích phân còn dư lại đổi cơ hội lên tầng thứ năm, Minh Trường Phong thấy thế, cũng chọn theo nàng, hai người tới tầng thứ năm, mỗi người chọn một phòng, cầm thư tịch tự chọn đều tự tiến nhập phòng nhỏ mà xem.

Chỉ là, Minh Trường Phong rõ ràng cho thấy là đến bồi liền tùy tiện chọn một quyển tạp ký, ngồi ở trong phòng nhỏ nhìn. Nếu là người bên ngoài thấy, Minh Trường Phong tiêu giá trị tích phân một ngàn rưỡi chính là đến xem tạp ký, phỏng chừng đập chết tim của hắn đều có.

Bên kia, Cố Khuynh Thành chọn mấy quyển có liên quan đến học viện Thanh Minh, thiên tài bảng, những thư tịch có từ then chốt này, đóng cửa phòng nhỏ, xem.

Thế nhưng chẳng được bao lâu, trong đầu của Cố Khuynh Thành bỗng nhiên vang lên một trận thanh âm nhu nhu: “Trấn yêu tháp tầng thứ nhất, giải phong.”

Trấn yêu tháp. . . giải phong?

Cố Khuynh Thành kinh ngạc trừng lớn hai mắt, lại nghe cái thanh âm kia tiếp tục nói: “Chủ nhân, ngươi bây giờ có thể tiến nhập trấn yêu tháp tầng thứ nhất rồi.”

Hãn, chủ nhân này, sẽ không phải là đang gọi nàng chứ?

Cố Khuynh Thành im lặng chỉ chốc lát, thanh âm kia tựa hồ có chút nóng nảy, giục Cố Khuynh Thành: “Chủ nhân, chỉ cần ngươi khẽ động ý niệm, liền có thể đến trấn yêu tháp.”

Ngạch. . .xem ra, thật là đang kêu nàng.

Cố Khuynh Thành bĩu môi, điều động ý niệm, sưu một tiếng, tiêu thất tại chỗ.

Lần thứ hai mở mắt ra, Cố Khuynh Thành phát hiện vị trí của mình đã thay đổi, bốn phía một mảnh đen kịt, mang theo tĩnh mịch vô biên, Cố Khuynh Thành đánh giá bốn phía, khớp hàm nhịn không được run lên. Cái chỗ này, quá kinh khủng, trách không được địa phương trấn tỏa các loại ma vật!

Tê. . .

Cố Khuynh Thành chà xát cánh tay, vận khởi linh lực chống lại hàn ý trên người, đang nghĩ ngợi nên tiếp tục không, chợt cảm giác được vạt áo mạnh trầm xuống, ngay sau đó, đạo thanh âm nhu nhu quen thuộc kia vang lên lần nữa: “Chủ nhân, chủ nhân. . .”

Cố Khuynh Thành theo tiếng cúi đầu nhìn lại liền thấy chẳng biết lúc nào một tiểu nãi oa nhìn qua tầm ba tuổi, mặc một cái yếm hồng, trên đầu chải một trùng thiên bào, khóe miệng chảy chảy nước bọt, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

vongthuuyen.com

“Ngươi là đang gọi ta?” Cố Khuynh Thành thật không ngờ trong trấn yêu tháp cư nhiên còn có một tiểu nãi oa, chẳng lẽ, tiểu nãi oa này cũng là ma vật nhốt tại trấn yêu tháp? Nhưng tiểu nãi oa này lớn lên bạch bạch tịnh tịnh, tiểu thân thể tròn vo, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo. . . Vừa nhìn còn tưởng rằng là một quả cầu thịt.

Ai, thức ăn trong trấn yêu tháp tốt như vậy? Cư nhiên để tiểu nãi oa này dưỡng thành trắng mập.

“Đương nhiên rồi!” Tiểu nãi oa nhếch miệng cười, nước miếng hoa lạp lạp chảy, có lẽ là cảm thấy có chút vướng bận, nắm vạt áo của Cố Khuynh Thành toàn bộ lau tất cả nước bọt lên trên y phục của Cố Khuynh Thành.

Khóe miệng của Cố Khuynh Thành rút rút, nhưng nhìn bộ dáng khả ái thập phần của tiểu nãi oa, Cố Khuynh Thành không đành lòng trách phạt hắn, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của hắn bất đắc dĩ cười nói: “Tiểu nãi oa, ngươi tên là gì, tại sao sẽ ở trấn yêu tháp?”

Tiểu nãi oa ngửa đầu, tựa hồ cảm thấy ngửa đầu như vậy nói với Cố Khuynh Thành mệt chết đi, mang cánh tay chân nhỏ theo chân của Cố Khuynh Thành, leo lên lòng Cố Khuynh Thành, để bằng với mặt của nàng, cười hì hì hôn Cố Khuynh Thành một ngụm, mới tự giới thiệu: “Chủ nhân, ta là khí linh của trấn yêu tháp, ma vật nơi này tất cả do ta quản, ta rất lợi hại nga!”

Phốc. . .

Một tiểu nãi oa chưa đủ lông đủ cánh, công phu mèo khen mèo dài đuôi cũng không phải yếu.

Bất quá, Cố Khuynh Thành lại nghe được hắn nói, hắn là khí linh của trấn yêu tháp, phải biết rằng trấn yêu tháp là thần khí, có khí linh trái lại rất bình thường, chỉ là để một tiểu nãi oa làm khí linh, đây cũng quá tùy tiện đi?

Đầu năm nay, lẽ nào thần khí đều tùy hứng như thế sao?

Cố Khuynh Thành bật cười lắc đầu, tùy ý chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nãi oa, “Vậy ngươi tên là gì?”

“Di?” Tiểu nãi oa cắn ngón tay cái, ngẹo đầu, nhất phó thiên chân vô tà, chớp chớp mắt cười híp mắt hỏi: “Chủ nhân, tên là cái gì, có thể ăn không?”

Khụ khụ!

Tên ăn hàng này!

Cố Khuynh Thành bị nước miếng của mình sặc, hoàn toàn không nghĩ tới đường đường khí linh thần thú lại là một dễ chọc thêm ăn hàng, đây cũng quá hố cha đi?

Thế nhưng, nhìn tiểu nãi oa bộ dáng khả ái, Cố Khuynh Thành phóng giọng nói mềm nhũn, chịu nhịn tính tình giải thích: “Tên, là người lạ là người lạ xưng hô với ngươi, bình thường người khác gọi người thế nào?”

“Ngô. . . Ở đây mộc hữu nhân, chỉ có ma vật.” Tiểu nãi oa dẩu môi, ánh mắt tròn vo tích lưu lưu chuyển: “Bất quá, ma vật này cũng gọi ta khí linh đại nhân, chủ nhân đây có phải tên của ta không?”

Hãn, Cố Khuynh Thành đã quên, tiểu nãi oa là khí linh của trấn yêu tháp, phương diện này ma thú phong ấn tự nhiên sẽ không kêu tên của hắn, phỏng chừng hắn cũng không có tên.

Suy nghĩ một chút, Cố Khuynh Thành nắm bắt khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nãi oa, nói: “Như vậy đi, sau này ngươi tên Đường Bao đi.” Dù sao, quang huy của tiểu nãi oa thật cùng một cái bánh bao đường, mềm hồ hồ , tròn vo , thấy thế nào đều giống như cái bánh bao đường tùy thời cho vào miệng.

Tiểu nãi oa vẫn nhốt tại trấn yêu tháp, không biết cái gì gọi là Đường Bao, còn tưởng rằng là một tên uy phong bát diện, lập tức hỉ tư tư gật đầu: “Hảo, sau này ta tên Đường Bao!”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Xin lỗi mọi người nhé, sáng nay ta quên up chương mới, hiện tại up bù nha

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio