CHƯƠNG : KHUYNH THÀNH, NGƯƠI THẬT ĐÁNG THƯƠNG
Editor: Luna Huang
Cố Khuynh Thành mạnh ngẩng đầu, nhìn kiếm phong trong nháy mắt, cánh đưa tay ra cầm kiếm phong, ngạnh sinh sinh kéo kiếm phong.
Lạch cạch… Tiên huyết theo cánh tay một giọt tích xuống, không bao lâu thấm ướt toàn bộ tay áo của Cố Khuynh Thành, cũng may nàng hôm nay mặc một thân hắc y, cho dù chảy máu nhiều hơn nữa, người bên ngoài cũng nhìn không thấy.
Có lẽ là tiên huyết kích thích phượng vũ kiếm, thân của phượng vũ kiếm đột nhiên quang mang đại chấn, máu đã chảy này bỗng nhiên thay đổi phương hướng, một chút. . . Toàn bộ về tới trên phượng vũ kiếm.
Nguyên bản chính là thân kiếm màu lửa đỏ, dưới máu nhuộm dũ phát yêu dã.
Chỉ chốc lát sau, phượng vũ kiếm phát sinh ôn độ cực nóng, tựa hồ muốn tránh thoát kiềm chế của Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành tuy rằng không muốn buông tay, thế nhưng linh lực hữu hạn, căn bản cầm không được phượng vũ kiếm, đúng là vẫn còn bị phượng vũ kiếm giãy ra.
Phượng vũ kiếm không có tiếp tục công kích Cố Khuynh Thành, mà là dừng ở bên người Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía phượng vũ kiếm, phượng vũ kiếm với phượng vũ kiếm đột nhiên thành thật biểu thị rất không hiểu, giữa lúc Cố Khuynh Thành dự định liên hệ Đường Bao, hỏi một chút về tình huống của phượng vũ kiếm thế nào là sao, bỗng nhiên cảm thấy tay một trận lửa nóng trong lòng bàn tay cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy vết thương sâu tới xương trên tay đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.
Cố Khuynh Thành chợt cảm thấy thế giới này huyền ảo, nàng chưa uống thuốc không có băng bó, vết thương không giải thích được tự lành? Dựa vào, đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
“Tỷ tỷ, là phượng vũ kiếm. . . Nó chọn nhận thức ngươi vi chủ, nên sẽ không làm thương tổn ngươi. Vết thương tạo thành trên người ngươi trước đó là ký xong khế ước sẽ tiêu thất.” Giữa lúc Cố Khuynh Thành không giải thích được, thanh âm của Đường Bao từ trong trấn yêu tháp truyền ra, giải thích với nàng.
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nhìn về phía phượng vũ kiếm, nàng lúc nào khế ước với phượng vũ kiếm, nàng thế nào không biết?
Chẳng lẽ là. . .
Ban nãy nàng cầm phượng vũ kiếm, vết thương chảy máu?
Cố Khuynh Thành thần sắc không rõ cầm chuôi của phượng vũ kiếm, không biết suy nghĩ cái gì, vào lúc này, cái chắn linh lực nàng bày bỗng nhiên bị người phá vỡ, Dạ Thương Lan sải bước tiêu sái đến trước mặt nàng nửa ngồi xổm xuống, bắt lại tay nàng, vẻ mặt lo lắng: “Làm sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không có gì.” Thần sắc Cố Khuynh Thành nhàn nhạt, không dấu vết tách tay của Dạ Thương Lan ra, chống phượng vũ kiếm đứng lên, vừa đứng lên Cố Khuynh Thành liền phát hiện, bổn nguyên cùng linh lực vốn có tiêu hao tựa hồ bù lại rồi, ngay cả linh hải hỗn loạn lại cũng bình tĩnh trở lại.
Đây cũng là công lao của phượng vũ kiếm?
Mi tâm của Cố Khuynh Thành hơi vặn một cái, nhìn về phía phượng vũ kiếm, không có lên tiếng nữa.
Vọng Thư Uyển
Thấy bộ dáng này của nàng, Dạ Thương Lan cũng không biết Cố Khuynh Thành có bị thương không, đang muốn kiểm tra trạng huống của Cố Khuynh Thành một chút, bị phượng vũ kiếm Cố Khuynh Thành nắm ở trong tay cà một chút cựa tay của Cố Khuynh Thành ra, nhằm phía Dạ Thương Lan.
Dạ Thương Lan thật không ngờ phượng vũ kiếm lại đột nhiên công kích, còn chưa kịp, phượng vũ kiếm cũng đã tới gần, mắt thấy liền muốn đâm vào ngực của Dạ Thương Lan, thần sắc Cố Khuynh Thành biến đổi, thấp hô: “Phượng vũ kiếm, về!”
Chi. . . Khẽ quát một tiếng, phượng vũ kiếm đình ở giữa không trung, cách ngực của Dạ Thương Lan chỉ có một tấc.
Cố Khuynh Thành đối với thối tính tình nói đánh là đánh của phượng vũ kiếm quả thực hết chỗ nói rồi, tiến lên nắm lấy phượng vũ kiếm, ném trở về trấn yêu tháp, quay đầu nhìn về phía Dạ Thương Lan, bởi uy lực của phượng vũ kiếm không tục, cho dù chưa đến tâm khẩu của Dạ Thương Lan, kiếm khí mãnh liệt nhưng vẫn là phá vỡ vạt áo của Dạ Thương Lan, thương tổn tới da thịt bên trong.
“Nha, đây là chỉ huyết đan, mau ăn vào đi.” Đến cùng cũng là vũ khí của mình, trong lúc vô ý làm Dạ Thương Lan bị thương, Cố Khuynh Thành làm chủ nhân cũng không tiện keo kiệt, thẳng lấy ra một viên chỉ huyết đan đưa cho Dạ Thương Lan.
Thế nhưng, Dạ Thương Lan chỉ là nhìn nàng chằm chằm, không có tiếp nhận chỉ huyết đan.
Cố Khuynh Thành nhíu mày, không biết có phải phượng vũ kiếm thương tổn tới nội phủ của Dạ Thương Lan hay không, liền tiến tới đưa tay khoát lên mạch đập của Dạ Thương Lan, lại nhận thấy được mạch đập của Dạ Thương Lan hữu lực không giống bị thương, khóe miệng Cố Khuynh Thành hơi kéo, thập phần thô bạo nhét chỉ huyết đan vào trong miệng của Dạ Thương Lan.
Sau đó, vỗ tay một cái, nói: “Được rồi, tiếp tục tỷ thí.”
Ngạch. . .
Mọi người nghe vậy, đầu đầy hắc tuyến chảy xuống, tiểu thư, ngươi còn biết đang tỷ thí a, đều ngừng lâu như vậy, còn tưởng rằng ngươi không thể tỷ thí nữa!
“A? Hảo. . .” Tu Vũ đang ngốc lăng nghe được lời của Cố Khuynh Thành, sửng sốt mấy giây mới hồi phục tinh thần lại, đang định tuyên bố tiếp tục tranh tài đã thấy Dạ Thương Lan khoát khoát tay, tức giận nói: “Không cần, bổn vương chịu thua.”
Nói, Dạ Thương Lan lắc lắc tay áo, bước đến bên cạnh lôi đài, đạp không bay xuống, hoàn toàn không để cho Tu Vũ cùng với mọi người có cơ hội phản ứng.
Cố Khuynh Thành phản ứng cũng coi như nhau, sử dụng huyễn ảnh tiên tung đến phía sau Dạ Thương Lan kéo lại áo choàng hắn, “Dạ Thương Lan, ngươi đây là làm gì?” Trước mặt mọi người dám làm bừa giúp nàng, dám nhường sao?
“Bổn vương đã xuống lôi đài, ngươi thắng, cái gì đều không cần nói nữa.” Dạ Thương Lan mặt lạnh, giãy kiềm chế của Cố Khuynh Thành phất tay áo ly khai.
“Tài phán, chuyện này giao cho ngươi.” Cố Khuynh Thành nhìn Tu Vũ một mắt nhẹ nhàng nhảy xuống lôi đài, đuổi theo Dạ Thương Lan, nàng luôn cảm thấy Dạ Thương Lan là lạ, hình như điên rồi, nhưng vừa tựa hồ ẩn tàng chút gì.
Tốc độ của Dạ Thương Lan rất nhanh, tốc độ của Cố Khuynh Thành cũng không nhàn rỗi, hai người đồng thời sử dụng huyễn ảnh tiên tung, thế nhưng Cố Khuynh Thành là linh sư phong hệ, phương diện tốc độ vốn là ưu thế hơn Dạ Thương Lan, chờ hai người một trước một sau đi tới ngoài cửa học viện, Cố Khuynh Thành cuối cùng cũng ngăn cản Dạ Thương Lan.
“Dạ Thương Lan, ngươi động cái gì kinh?” Cố Khuynh Thành tức giận rống lên một tiếng.
“Động kinh? A, bổn vương chính là động kinh, bằng không cũng sẽ không nhận thức không rõ ngươi!” Gương mặt Dạ Thương Lan tràn đầy hàn ý, hai tròng mắt hắc sắc đinh trên mặt của Cố Khuynh Thành, hình như muốn cắt nàng thành tám khối vậy.
Chạm đến đáy mắt Dạ Thương Lan vừa hận lại bất đắc dĩ thần sắc quấn quýt, mi tâm Cố Khuynh Thành vặn một cái, hỏi một vấn đề bản thân muốn hỏi nhưng vẫn không hỏi ra miệng: “Dạ Thương Lan, ngươi mỗi lần xuyên thấu qua ta, người kia, rốt cuộc là ai?”
Vì sao. . . Vì sao một lần lại một lần cho nàng cái loại cảm giác làm thế thân của người khác này?
Trong trí nhớ của nàng, trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng cũng chưa từng có cùng xuất hiện với Dạ Thương Lan, thế nhưng ánh mắt của Dạ Thương Lan nhìn nàng, luôn luôn phiêu hốt, thật giống như sau lưng của nàng còn một người đứng, hắn là xuyên thấu qua nhìn về phía người kia.
“Ngươi không xứng hỏi là ai!” Dạ Thương Lan đột nhiên nổi giận, mặt đen lại bỏ qua tay của Cố Khuynh Thành, “Bổn vương sớm nên nghĩ tới, thế nhưng bổn vương lại không muốn tin tưởng, lại không nghĩ rằng ngươi còn là. . .”
Dạ Thương Lan ngừng lại ở điểm mấu chốt, Cố Khuynh Thành bất chấp tức giận, liền hỏi tới: “Còn là cái gì?”
“Quên đi, bổn vương lười cùng ngươi phí khẩu thiệt!” Dạ Thương Lan vung tay áo, không nhìn Cố Khuynh Thành nữa, cất bước đi đến thú xa của Chiến vương đậu ngoài học viện.
Cố Khuynh Thành còn muốn truy vấn, đã thấy Dạ Thương Lan đột nhiên dừng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Cố Khuynh Thành, nếu như ngươi còn có một chút xíu lương tâm, thì cách Dạ Thương Lan xa một chút, không nên liên lụy những người khác, để những người khác chôn cùng ngươi!”
Nghe nói như thế, Cố Khuynh Thành chấn động mạnh một cái, thấy Dạ Thương Lan muốn đi, rút gân thú tiên ra, bao lấy hông của Dạ Thương Lan, ngạnh sinh sinh vây đưa hắn tại chỗ.
vongthuuyen.com
Nhưng cho dù như vậy, Cố Khuynh Thành vẫn là sợ Dạ Thương Lan cựa ra, lại điểm trúng đại huyệt quanh người hắn, bảo chứng hắn nhất thời nửa khắc không đột phá nổi, lúc này mới phóng tâm mà hỏi: “Dạ Thương Lan, trước chúng ta cũng không quen biết, ngươi sao lại chắc chắn như vậy? Huống hồ, ta không liên lụy người bên ngoài, có liên quan gì tới ngươi? Ngày hôm nay nếu là ngươi không giải thích rõ, cũng đừng nghĩ đi.”
Ám vệ ở thú xa thấy chủ tử nhà mình bị người vây khốn, muốn tiến lên giải cứu, lại bị dư quang của Cố Khuynh Thành thấy, không nói lời gì ném ra hai cây ngân châm, đâm vào trên người của ám vệ, để hắn không thể tiến lên.
Các ám vệ núp trong bóng tối khác thấy tình hình này cũng muốn lao tới, người cầm đầu lại ngăn cản bọn họ: “Vương gia không có phát lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần.” Người cầm đầu, tên là Dạ Tu, là ám vệ thiếp thân của Dạ Thương Lan, theo Dạ Thương Lan nhiều năm, nghe nói là từ nhỏ đã ở bên người Dạ Thương Lan, lời của hắn như lời của Dạ Thương Lan, nên thoáng cái, đám ám vệ đều lão lão thật thật tại chỗ, không dám lên tiếng.
“Giải thích? Bổn vương còn muốn ngươi một lời giải thích!” Dạ Thương Lan lệ khí nói: “Bổn vương hỏi ngươi, tại sao ngươi muốn khế ước với phượng vũ kiếm, vì sao!” Nếu nàng không phải là cùng phượng vũ kiếm khế ước, hắn còn có thể lừa gạt mình một trận, nhưng bây giờ, muốn gạt cũng. . .
“Ta và phượng vũ kiếm khế ước mắc mớ gì tới ngươi, ngươi tức giận như vậy?” Cố Khuynh Thành lấy phượng vũ kiếm ra để trên cổ của Dạ Thương Lan, tức giận uy hiếp nói: “Dạ Thương Lan, ngày hôm nay ngươi không nói rõ ràng, ta dùng phượng vũ kiếm làm thịt ngươi!”
Dạ Thương Lan cười nhạt: “Cố Khuynh Thành, lá gan của ngươi trái lại càng lúc càng lớn! Đến bổn vương ngươi cũng muốn giết? Đến a, bổn vương muốn nhìn, ý chí ngươi sắt đá đến trình độ nào!”
“Ngươi thực sự cho rằng, ta không dám giết ngươi?” Một vương gia của Bạch Hổ quốc, nàng không có gì không dám giết, Dạ Thương Lan muốn lấy thân phận vương gia áp chế nàng, xin lỗi, không có khả năng! Ngày hôm nay nàng nhất định phải hỏi ra nguyên cớ!
Nghĩ như vậy, cổ tay của Cố Khuynh Thành khẽ động, phượng vũ kiếm tới gần yết hầu của Dạ Thương Lan.
Dạ Thương Lan cười lạnh một tiếng, đáy mắt tự giễu, “Bổn vương sớm nên biết, người trên đời này, ngươi đều có thể mắt lạnh đối đãi, không sinh tử của bọn họ để vào mắt, duy chỉ có ở trước mặt Mộ Quân Tà hắn ngươi mới có thể nhẹ dạ, mới có thể cho thấy một mặt nhu nhược, có đúng hay không!”
“Ngươi bây giờ nói cái này có ý gì? Ta hỏi ngươi đến cùng nhìn ta thành người nào. Hoặc là là các ngươi xem ta thành người nào!” Cố Khuynh Thành hiện tại cũng là nổi giận trong bụng, nhất là Dạ Thương Lan còn không phối hợp như thế, càng tức giận đến nàng muốn giết người!
Con mẹ nó, từng bước từng bước, đều ép nàng như thế? Thực sự cho rằng nàng không động thủ sao?
“Cố Khuynh Thành, ngươi rất thật đáng buồn!”