CHƯƠNG : TRỞ VỀ, DẠ THƯƠNG LAN CÓ KHIẾT PHÍCH
Editor: Luna Huang
Lần thứ hai đi ra nơi tụ tập thần long tộc, trở lại tầng chót Đoạn Thiên tháp, Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy bừng tỉnh.
Trong lúc Thần Ma đại chiến, chuyện không muốn người biết phảng phất rõ ràng ở trước mắt, bao quát cầu xin cùng giao phó của Phượng U, có thể nói nước mắt của Phượng U thật giống như từng cây châm một đâm vào trong lòng nàng, nhưng là lại không thể cải biến quyết định của nàng.
Quay đầu lại nhìn Dạ Thương Lan, Bạch Trạch bên cạnh mình một mắt, thần sắc của Cố Khuynh Thành có chút cổ quái.
Ngay ban nãy, thần long tộc địa, Bạch Trạch nói ra yêu cầu không phải là để cho nàng buông tha tộc nhân thần long, mà là muốn cùng nàng khế ước, cùng đi ra khỏi Đoạn Thiên tháp, đây thực sự để Cố Khuynh Thành rất kỳ quái, lúc nào, thần long bộ tộc cũng học được chiêu này?
Bất quá như đã nói qua, khế ước với nàng, không coi là phản bội, tốt xấu trên người nàng cũng có tồn tại của thần mạch.
Cố Khuynh Thành thở dài, nhìn về phía Bạch Trạch diện vô biểu tình, lại có cặp mắt đào hoa mê chết người, hỏi: “Ngươi thực sự muốn khế ước với ta, rời khỏi nơi này, ly khai địa phương ngươi ngây người mấy vạn năm?”
“Đúng.” Vẻ mặt Bạch Trạch kiên định, tựa hồ mặc kệ Cố Khuynh Thành nói cái gì hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
Thấy vậy, Cố Khuynh Thành cũng không tiện nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là mang theo Bạch Trạch đi ra ngoài trước, tìm địa phương khế ước. Dù sao Đoạn Thiên tháp là hoàn toàn cắt đứt với ngoại giới, muốn khế ước hoặc quang mang tấn cấp sản sinh đều cần đi ra bên ngoài tiếp xúc được linh lực của thiên địa.
Giống như ở Đoạn Thiên tháp ngây người năm thắng, thực lực của nàng đã đến linh thánh tam tinh, đẳng cấp tuy rằng không quá cao, nhưng vượt qua tròn mười một cấp, chỉ trong năm tháng ngắn lên mười một giai cấp dọa đến Dạ Thương Lan sợ.
Người bình thường, mười năm có thể được mười một giai cấp cũng không tệ, tựa như người thần tộc bọn họ, vừa sinh ra so với người bình thường cao hơn, thế nhưng quá trình tu luyện tăng lên, như trước phi thường thong thả, năm đó hắn ra đời chính là nhất tinh linh tôn, lúc mười hai tuổi bất quá là cửu tinh linh tôn,, những người khác liền nói thiên phú của hắn không sai, có thể bồi dưỡng.
Nếu để cho bọn họ biết thiên phú của Cố Khuynh Thành, nhất định sẽ bị hách điên.
Chỉ là thực lực cao tới đâu đi tới Linh Huyễn đại lục cũng sẽ bị áp chế, ai bảo hắn không phải là Mộ Quân Tà hay Tu La Tà đế, có thể phá vỡ hư không, trực tiếp xuống hạ vị diện còn không bị thủ vệ giả ngăn cản, thực lực như trước bảo trì đỉnh kỳ.
Ngẫm lại đều cảm thấy tức giận, đồng dạng đều là người của Thần Ma đại lục, khác biệt lớn như vậy?
Vọng Thư Uyển – Luna: Câu này nhảm thiệt, một bên chủ ma giới một bên chỉ là tướng thần giới mà cũng đòi so sánh @@
“Chiến vương, Khuynh Thành!”
Giữa lúc Dạ Thương Lan đầy mình oán thầm không chỗ sắp đặt, đám người Tu Văn tìm trong Đoạn Thiên tháp phản phản phục phục chừng mấy ngày, hầu sắp hủy toàn bộ Đoạn Thiên tháp rốt cuộc tìm được bọn họ, kích động vạn phần đi tới trước mặt hai người.
“Thật tốt quá, các ngươi cuối cùng cũng không có việc gì!” Hồng Âm quả thực vui đến sắp chảy nước mắt, cũng may Hạo Văn đúng lúc ngăn cản nàng ổn định lại tâm tình của nàng.
Bất quá, Hạo Văn cũng là kích động: “Chúng ta sắp lật ngược nơi này rồi, rốt cục nhìn thấy các ngươi bình an vô sự, thực sự là sắp phá hủy bộ xương già chúng ta.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Tu Văn cũng muốn nói hai câu, vừa nhấc mâu lại còn có một người xa lạ bên người Cố Khuynh Thành, “Ngươi là ai?”
Tu Văn nhìn Bạch Trạch, giọng nói bất thiện, Đoạn Thiên tháp là cấm địa của học viện Thanh Minh, không có hắn cho phép, bất luận kẻ nào đều không được đi vào, hôm nay đường hoàng xuất hiện một người xa lạ, hắn tự nhiên là tức giận.
Huống hồ người xa lạ này càng quá lạ. Nhìn trang phục của hắn, nhất định không phải là người của học viện Thanh Minh, cũng không thể sống ở bên trong học viện len lén chạy vào, đây cũng chính là nói rõ, người trước mắt là người bên ngoài len lén tiến vào Đoạn Thiên tháp, cái này cũng quá kinh khủng!
Lúc nào, phòng vệ của học viện Thanh Minh bọn họ không đáng giá nhắc tới như thế, đến một ngoại nhân đều có thể tùy tùy tiện tiện xông vào?
Tu Văn rất tức giận, trên mặt viết đầy phẫn nộ, Bạch Trạch lại không thèm để ý chút nào, một câu cũng không nói, tiếp tục bày mắt xấu, thấy loại tình huống này, Cố Khuynh Thành không thể làm gì khác hơn là hoà giải: “Tổng phó viện trưởng, hắn là bị ta mang vào, về phần tình huống cụ thể quay đầu lại ta sẽ giải thích cho ngươi, hiện tại chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
“Ân.”
Nghe được Cố Khuynh Thành nói như vậy, Tu Văn không có triệt để yên lòng, thế nhưng an tâm không ít, không dây dưa nữa, mang theo mọi người tỷ số ra khỏi Đoạn Thiên tháp.
“Biểu muội!”
Vừa đến ngoài Đoạn Thiên tháp, Cố Khuynh Thành liền thấy được Minh Trường Phong sớm bị Tu Văn đuổi ra ngoài.
Vốn có Minh Trường Phong đã ở trong tháp tìm kiếm Cố Khuynh Thành, thế nhưng Tu Văn lấy làm lý do hắn không thể giúp ngạnh sinh sinh ném hắn ra, để hắn về, nhưng hắn lo lắng, đứng ngoài tháp đợi Cố Khuynh Thành.
Vừa thấy được Cố Khuynh Thành bình yên vô sự đi ra, Minh Trường Phong lập tức chạy đến, trái phải quan sát Cố Khuynh Thành một phen, thấy nàng không có thụ thương, thở dài một hơi: “May là ngươi không có việc gìm nếu là thật có chút chuyện, tôn thượng đại nhân tuyệt đối sẽ giết ta.”
Nói đến đây, Minh Trường Phong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, hiển nhiên bị dọa đến không nhẹ.
“Yên tâm, ta không sao.” Cố Khuynh Thành cười cười, thu hết vẻ mặt tiều tụy, y sam không chỉnh tề của hắn vào đáy mắt, trong lòng ấm áp. Xem ra, biểu ca này của nàng cũng không phải trên danh nghĩa, vì nàng coi như là đã làm nhiều chuyện. Hôm nay chuyện lần này, nàng cũng nên cũng nên hứa hẹn của mình.
Cố Khuynh Thành thở dài trong lòng, nói rằng: “Chuyện nơi đây, không sai biệt lắm nên kết thúc. Hôm nay cách thi đấu tranh phách trong quốc còn ba tháng, ngươi chuẩn bị một chút, thừa dịp trong khoảng thời gian này, ta cùng ngươi Hoa Huyên hồi Noãn thành một chuyến, giải quyết sự tình, sau đó chuyên tâm ứng chiến.”
“Ngươi là nói thật sao?”
Minh Trường Phong có chút không dám nhìn Cố Khuynh Thành, mấy ngày nay tới giờ, hắn tỉ mỉ suy nghĩ chuyện, hắn cũng nghĩ đến, Hoa phu nhân tùy tùy tiện tiện tìm nhiều cường giả như vậy, sau lưng nàng nhất định có hậu trường không muốn người biết.
Dưới cơ sở không liên lụy Minh gia, lấy thực lực một mình hắn muốn báo thù thay Hoa Huyên, tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vậy mấy ngày nay hắn một mực ngủ đông, không có nhắc lại chuyện báo thù thay Hoa Huyên, chỉ là bởi vì hắn cần bàn bạc kỹ hơn, thế nhưng hắn càng nghĩ càng cảm thấy muốn báo thù thay Hoa Huyên cũng không dễ, hôm nay Cố Khuynh Thành nói muốn về Minh gia với hắn, Minh Trường Phong không biết nên nói cái gì.
Nếu nói nghe được những lời này của Khuynh Thành, không kích động là giả, nhưng hắn càng sợ liên lụy Khuynh Thành.
Bọn họ không biết Hoa phu nhân có bao nhiêu át chủ bài, không biết bối cảnh sau lưng Hoa phu nhân, mù quáng xuất thủ như vậy tất nhiên sẽ đụng đến đầu rơi máu chảy, huống hồ qua một thời gian ngắn Khuynh Thành phải đến Thiên Không chi thành cứu cô cô trở về, nên hắn không muốn Khuynh Thành xuất hiện bất kỳ xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn gì.
Mặc dù là hắn đồng ý, nếu là thật xuất hiện cái tình huống ngoài ý muốn gì, chỉ sợ tôn thượng đại nhân cũng sẽ không tha thứ hắn.
Càng nghĩ Minh Trường Phong đều cảm thấy, nên cự tuyệt đề nghị của Cố Khuynh Thành, đang muốn mở miệng, lại nghe Cố Khuynh Thành nói: “Cứ định ra như vậy đi, ngươi cũng không cần khuyên nữa, ta nói muốn đi Noãn thành tất nhiên muốn đi, ngươi ngăn cản cũng vô ích.”
Nói, Cố Khuynh Thành liền cất bước.
Ly khai, Bạch Trạch cùng Dạ Thương Lan hai người đuổi theo, Tu Văn cùng các trưởng lão khác tiếp tục ở tại chỗ này, hợp lực tu sửa lại những thứ đã phá hư trong mấy ngày tìm kiếm Cố Khuynh Thành.
vongthuuyen.com
Minh Trường Phong sửng sốt đã lâu tại chỗ. lâu đến thân ảnh của Cố Khuynh Thành biến mất ở trong tầm mắt, hắn mới lấy lại tinh thần, liền vội vàng đuổi theo.
Mấy người một trước một sau trở lại Hoa uyển, Hoa Huyên cứ theo lẻ thường làm cơm, đang định đưa cơm cho Minh Trường Phong, mở cửa phòng lại thấy mấy người Cố Khuynh Thành vừa lúc tiến viện tử.
Hoa Huyên vội vàng cầm hộp đựng thức ăn trong tay, đặt ở trên bàn đá trong viện, đi tới bên người kích động ôm nàng một cái, “Khuynh Thành, ngươi xem như đã về. Ngươi có biết mấy ngày này chúng ta đều sắp bị hù chết hay không!”
Mấy ngày này, Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn suốt đêm truyền tin về Cố gia, để Cố gia phái người đến hỗ trợ tìm, Minh Trường Phong lại suốt ngày canh giữ ở ngoài tháp, không ăn không uống. Cứ như thế này, mọi người cùng nhau nỗ lực vài ngày, đều không có tìm được Cố Khuynh Thành, thật tình sắp hù chết Hoa Huyên.
Nhất là Minh Trường Phong trong khoảng thời gian này gầy gò lợi hại, nàng thật sợ không tìm được Cố Khuynh Thành đã lăn hắn đến chết.
Cũng may Cố Khuynh Thành đã trở về, trở về là tốt rồi!
Cố Khuynh Thành ôm nàng một hồi, chậm rãi buông tay ra, trêu ghẹo nói: “Ta đã có một tháng không tắm, ngươi cũng không chê ta thối?”
Lúc đầu nàng còn cùng Dạ Thương Lan thay phiên tiến nhập túi càn khôn, dùng thùng gỗ tắm, nhưng sau này thời gian càng ngày càng khẩn bách, hai người cũng chỉ có thể chấp nhận không tắm.
Hơn một tháng nay, hầu như mỗi ngày đều là một tầng mồ hôi, một tầng máu, bọn họ thực sự đều thối, vị đạo trên người miễn bàn có bao nhiêu khó ngửi.
“Ngạch. . . Vậy các ngươi nhanh lên đi tắm đi, ta đi làm chút đồ ăn ngon.” Hoa Huyên có chút ngượng ngùng nói.
Ngay từ đầu quang cố kích động, căn bản không có chú ý tới vị đạo tiết tấu Cố Khuynh Thành, bị nàng nhắc nhở Hoa Huyên thực sự cảm thấy, mùi vị đó. . .quá khó ngửi, quả thực muốn nôn.
Cố Khuynh Thành cười cười, cũng không có nói là cái gì, chỉ là quay đầu hướng Dạ Thương Lan nói: “Trong phòng của Minh Trường Phong cũng có phòng tắm, ngươi đi tắm một chút. Tối nay đến thư phòng, ngươi và Bạch Trạch cùng ở mấy ngày.”
“Ân.” Dạ Thương Lan cũng không xoi mói liền gật đầu lướt qua Cố Khuynh Thành đi vào trong nhà tắm.
Kỳ thực, Cố Khuynh Thành sớm đã phát hiện, Dạ Thương Lan cũng có chút bệnh ở sạch, mỗi ngày đối mặt với tính tình của mình, chỉ sợ sớm đã hận không thể lột một lớp da.
Kết quả là bước tiến của Dạ Thương Lan hơi có chút dồn dập, Cố Khuynh Thành cố ý cười nói: “Chiến vương gia, nghìn vạn lần không nên ngâm lâu, bỏ lỡ giờ cơm.”
“Đã biết!”
Nghe được ý tứ hàm xúc trêu ghẹo trong lời nói của Cố Khuynh Thành, Dạ Thương Lan có chút ngượng ngùng lên tiếng, ngay sau đó tăng nhanh bước tiến, đảo mắt chui vào trong phòng của Minh Trường Phong.
Minh Trường Phong thấy cũng cười nói: “Được, ta tìm y phục cho hắn thay.”
“Không cần, không gian giới chỉ của hắn có đống y phục lớn, thay thế nào cũng không hết.”
Năm tháng ở chung, Cố Khuynh Thành xem như là triệt để nhận rõ thối của Dạ Thương Lan, có đôi khi rất ổn trọng, nàng nhìn thấy không gian giới chỉ của Dạ Thương Lan. Cư nhiên mang theo ba rương y phục, khóe miệng cuồng rút một ngày cũng không ngừng a!
Nàng chưa bao giờ biết, một đại nam nhân lại còn có thể trưng diện như thế, khiết phích như thế, quả thực so với nữ nhân còn hơn!
(Luna: Thôi tuyên bố drop truyện thôi =.= nản quá lại ít người đọc nữa T_T)