Cuối cùng cũng đến ngày các trường chiêu sinh, trong đó có Hoàng Hoa học viện. Năm nay học viện tổ chức chiêu sinh ở Cố Đô, thời hạn chiêu sinh là ngày, đối tượng không giới hạn tuổi tác, không phân biệt thân phận già trẻ trai gái, sắc tộc tôn giáo, hễ là người của Hoàng Hoa đế quốc thì sẽ có cơ hội. Năm nay số lượng người tham gia đông hơn hẳn mọi năm chắc một phần vì sự thay đổi của học viện.
Từ khi Lam Dạ đạt lục cấp, Vân Lãng không còn lo lắng như trước. Cô có mấy lần thử trở vào Tư Quái Không nhưng không được. Cô đành tạm gác ý định, sau này sẽ tính sau.
Vì khoảng cách Cố Đô với Kinh Thành chỉ cách nhau ngày đường nên cô cùng công chúa không nóng vội. Cô còn truyền âm cho Xà Tử nói họ cứ tu luyện, khi nào xuất phát cô sẽ đến đón họ.
Mấy ngày nay công chúa chỉ luyện tập điều khiển chiến kỹ. Do đây là lần đầu nàng được tiếp cận với loại sức mạnh này. Chiến kỹ chỉ xuất hiện khi chiến sĩ đạt lục cấp trở lên. Vì mới mẻ nên có lúc suýt nữa nàng đả thương chính này, cũng may lúc đó có Vân Lãng ở đó nếu không chỉ e Lam Dạ lại nằm liệt giường mấy ngày nữa. Mà Vân Lãng lại phát hiện điểm mới mẻ từ sợi dây chuyền của công chúa, cứ mỗi lần nàng kiệt sức nó sẽ tự động dung quang nguyên tố khôi phục cho nàng. Vì quang nguyên tố đó là do Vân Lãng rót vào từ trước, lo sợ nó cạn kiệt nên đêm nào cô cũng lén truyền thêm quang nguyên tố vào sợi dây.
Vì sốt ruột cùng hưng phấn nên Tiểu Cẩm đã nhờ Xà Tử nói với Vân Lãng rằng nàng cùng Đào Thế muốn đến đó sớm một chút để ngoạn cảnh. Vân Lãng đành chiều lòng họ. Cô đang ngồi đấu cờ với công chúa liền nói:
- Công chúa, ta có việc cần ra ngoài một chút. Coi như ván cờ này ta chịu thua đi.
Vân Lãng không đợi công chúa đồng ý đã rời đi. Lam Dạ tức tối bỏ về phòng. Tiểu Thúy đi phía sau đổ mồ hôi hột cảm nhận được xung quanh không khí nóng bất thường. Nàng thầm cầu nguyện cho Vân Lãng.
Vân Lãng không hay biết gì vẫn thản nhiên đi đến thạch động. Cô vừa đặt chân xuống đất thì Xà Tử đã nhảy ra ôm chầm lấy cô nói:
- Chủ nhân, ta thật nhớ người.
Vân Lãng rùng mình lách người tách khỏi cái ôm kỳ cục. Cô nheo mắt đề phòng hỏi:
- Có phải ngươi gây ra tội lỗi gì không?
Xà Tử nhoẻn miệng cười lắc đầu nhưng trước ánh mắt sắc bén của cô nó nuốt ngụm nước bọt rồi nói:
- Chủ nhân, ta không hoàn thành nhiệm vụ người giao khiến người thất vọng rồi.
Vân Lãng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Tiểu Cẩm cùng Đào Thế đã vội chạy ra nói:
- Không phải. Là do ta không có tư chất nên mới vậy. Đệ có trách thì trách ta, Xà Tử không có lỗi.
Vân Lãng giờ đã hiểu chuyện gì. Hóa ra là việc họ chưa đạt được yêu cầu cô nói. Nghĩ đến đây cô cảm thấy mình cũng có lỗi, "nếu mình ở lại tận tình chỉ bảo thì chắc chắn hai người sẽ đột phá nhưng mình lại vì chuyện riêng mà vất bỏ họ ở lại với hai ma thú. Thật vô trách nhiệm mà" Vân Lãng thầm trách. Cô nhìn họ lắc đầu nói:
- Mọi người đừng trách bản thân nữa. Cái này cũng do ta. Tỷ tỷ cùng Đào huynh có tiến triển như hiện tại ta rất vui rồi. Một người chiến sĩ tam cấp, một người ma pháp sư tứ cấp, hai người chính là niềm tự hào của đệ a.
Nghe Vân Lãng nói như vậy Tiểu Cẩm gượng gùng đỏ mặt còn Đào Thế thì cười phớ lớ như được mùa. Vân Lãng nhanh chóng kết thúc câu chuyện, thu hồi Xà Tử vào ngọc khế ước rồi cất nó đi. Cô muốn giữ lá bài bí mật này. Cô nhanh chóng đưa họ về Vân gia.
Vừa về Vân gia cô đã gặp Vân Vũ đang đứng trước cửa đợi. Nhìn thấy nhóm người trước mặt Vân Vũ cười hài lòng, khen gợi:
- Không tệ. Với sự thờ ơ của Lãng nhi mà hai ngươi tiến bộ như vậy quả thật đáng khen.
Tiểu Cẩm tiếp tục gượng gùng vì được khen còn Đào Thế vui đến không ngậm được mồm. Đây là lần đầu tiên hắn được Vân Vũ khen gợi. Hai người nhanh chóng trở về phòng thu dọn hành lý để lên đường. Đợi họ đi khuất dạng Vân Vũ mới nghiêm túc hỏi Vân Lãng:
- Hiện tại ngươi định tính thế nào? Sắp tới ngươi cũng phải ứng thi vào học viện.
Vân Lãng biết cô cô định nói gì. Cô nói:
- Điều này ta đã nghĩ đến. Ta sẽ đăng ký khảo thí ở lĩnh vực đạo khí sư. Còn Ái Dạ sẽ đăng ký khảo thí ở ma pháp sư thủy hệ. Dù gì khu vực ma pháp sư cùng đạo khí sư cũng riêng biệt. Ta chỉ cần lâu lâu xuất hiện với thân phận Vân Lãng, còn lại sẽ ở thân phận Ái Dạ. Ta nghĩ không thể để Xà Tử đóng giả Vân Lãng hay Ái Dạ vì Hoàng Hoa học viện có không ít cao thủ, rất dễ bị phát hiện thân phận ma thú. Nên hiện tại đây là cách tốt nhất ta nghĩ ra.
Vân Vũ gật đầu nói:
- Không sai. Nhưng đây không phải kế lâu dài. Ngươi nên nhớ, Ái Dạ chỉ là thân phận giả. Ngươi đã nói như vậy chắc chắn lần này sẽ đi cùng công chúa. Vậy thì sớm trở về hoàng cung chuẩn bị đi.
Vân Lãng biết Vân Vũ có ý nhắc nhở cô nên sớm kết thúc thân phận Ái Dạ, quay trở lại làm Vân Lãng. Cô đành thở dài trong lòng rồi cáo từ ly khai mau chóng trở về Hoàng Minh Điện.
Vừa trở về, Vân Lãng đã thấy Tiểu Thúy mặt bí xị chạy đi chạy lại. Cô liền giữ nàng lại hỏi:
- Ngươi làm gì mà trông như mất cả gia tài vậy?
Tiểu Thúy liếc mắt xem thường Vân Lãng nói:
- Còn không phải do ơn phước ngươi ban chi ta!
Vân Lãng ngơ ngác hỏi:
- Ta làm gì?
Tiểu Thúy bĩu môi giậm chân nói:
- Còn không phải ngươi sáng nay bỏ đi làm công chúa sinh khí. Ta chính là ở lại chịu trận.
Vân Lãng cười xuề xòa nói:
- Vậy ngươi gánh hộ ta cái gì?
Tiểu Thúy liền kể một tràng dài:
- Ngươi vừa đi công chúa liền sinh khí. Nha hoàn mang điểm tâm vào người cũng không ăn nói không vừa miệng. Bắt ta từ nãy tới giờ phải chạy lên chạy xuống ngự thiện phòng phân phó nấu mấy món người thích mà không được.
Vân Lãng nghe vậy nhíu mày nói:
- Vậy là từ sáng đến giờ công chúa chưa ăn gì?
Tiểu Thúy thấy ngữ điệu phát ra từ cô có chút lạnh liền biết người đối diện đang không hài lòng. Nàng gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta đang lo người bỏ bữa như vậy có tổn hại sức khỏe không đây.
Vân Lãng không đợi Tiểu Thúy nói xong đã một mạch đi tới ngự thiện phòng. Ở đây ai cũng tất bật chuẩn bị làm những món công chúa thích nhưng món ăn mang lên rồi lại mang xuống. Vân Lãng chậm rãi bước vào tìm Tô trưởng bếp.
Tô trưởng bếp là đầu bếp sao giỏi nhất của hoàng cung. Hắn đang xoay như chong chóng có vắt não tìm lý do tại sao công chúa không chịu ăn. Mỗi lần thấy đồ ăn chưa bị động đũa đã mang xuống hắn đều khó hiểu. Nhìn gương mặt già nua nhăn nhó của hắn, Vân Lãng đành thở dài vì tính khí trẻ con của nàng, thật làm khổ người khác mà. Vân Lãng đến nói vài lời với hắn:
- Tô lão bá, ngươi cũng mệt rồi, để ta làm cho. Ta biết nguyên nhân khiến công chúa như vậy.
Tô trưởng bếp cùng Vân Lãng khá thân thiết, hắn rất có hảo cảm với cô. Hắn rất ngạc nhiên khi người trẻ tuổi lại tài giỏi như vậy, vừa là ma pháp sư vừa là trù sư. Hắn đã thấy kĩ năng của cô, không kém hắn là bao, thậm chí có một số món còn hơn hắn. Nên khi nghe Vân Lãng nói vậy hắn khá yên tâm giao trọng trách này cho cô.
Hắn đứng bên cạnh nhìn thao tác thuần thục điêu luyện của Vân Lãng không khỏi hài lòng sinh ngưỡng mộ. Chỉ phút chốc hắn đã ngửi thấy mùi thơm bay tứ tung mà không khỏi nuốt nước miếng. Vân Lãng sau khi nấu xong liền nói cảm tạ rồi đích thân mang thức ăn đến chỗ công chúa.
Cô vừa đẩy cửa bước vào đã nghe thấy tiếng nói lạnh tanh pha sự bực bội vọng ra:
- Không phải ta nói không ăn sao. Các ngươi có coi bổn công chúa ra gì không?
Vân Lãng cười nhẹ nói:
- Người chắc chắn là không ăn.
Nói rồi cô vẫn thản nhiên đem thức ăn đặt lên bàn. Lam Dạ ngồi gần đó ngửi thấy mùi thơm thì cổ họng bất giác chuyển động mấy cái nhưng vẫn nói:
- Còn không mang ra. Bổn công chúa không đói.
Nhưng nàng vừa dứt lòi thì chiếc bụng phản chủ kháng nghị bằng cách phát tiếng kêu. Vân Lãng nín cười nói:
- Công chúa, cái này có rất nhiều món người thích, chưa kể đây là ta làm để chuộc tội với người.
Lam Dạ nghe vậy hừ lạnh nói:
- Ngươi tội gì mà phải chuộc. Ta không ăn.
Vân Lãng đành chịu thua trước tính khí của nàng thở dài:
- Vậy thì tùy người. Đồ ăn ta để đây, ta còn có việc phải làm. Cáo từ.
Lam Dạ nghe vậy càng sinh khí nhưng nhìn lên đống đồ ăn bắt mắt thơm ngon trước mắt thì bất giác nuốt nước bọt mấy cái. Nàng lẩm bẩm:
- Đáng ghét. Ta là công chúa đó. Ngươi dám bỏ đi mà không xin ý kiến ta.
Vừa nói nàng vừa vùng vằng đi đến chỗ mấy món ăn. Nói vậy chứ từ sáng đến giờ nàng chưa ăn gì cả, có chút đói. Lam Dạ hừ lạnh mấy cái rồi ngồi vào bàn ăn tùy ý gắp một miếng thịt lên nhai. Mắt nàng sáng rực, Lam Dạ nhìn mấy món ăn, vội gắp mấy món khác. Nàng lẩm bẩm:
- Đáng ghét, tại sao lại nấu ngon như vậy. Nấu như vậy lát nữa biết bắt bẻ kiểu gì.
Vân Lãng đứng ngoài cửa nghe ngóng tình hình bên trong. Biết nàng đã động đũa thì hài lòng đứng ngoài cửa đợi nàng ăn xong rồi vào. Quả nhiên tính khí hài tử không chịu lớn. Đang vui vẻ thì cô thấy Tiểu Thúy đang bê một chậu nước đi đến liền ngăn cản:
- Đợi chút, ngươi mang khăn với nước đến làm gì?
Tiểu Thúy thản nhiên nói:
- Ban nãy công chúa nói muốn đi nghỉ sớm.
Vân Lãng khoát tay bảo:
- Vậy phiền ngươi đem đi rồi, công chúa đang dùng bữa bên trong. Lúc khác đem đến.
Tiểu Thúy bày ra ánh mắt khâm phục nhìn cô. Nàng hỏi:
- Ngươi làm cách nào mà công chúa chịu ăn vậy?
Vân Lãng bày vẻ đắc ý, lấy ngón tay chỉ vào đầu nói:
- Quan trọng là cái này.
Tiểu Thúy ghét bỏ nhìn cô nói:
- Tiểu nhân đắc ý.
Vân Lãng hả hê nhìn Tiểu Thúy bỏ đi. Xem ra thành công chọc giận nàng ta rồi.
Đứng đợi nửa canh giờ Vân Lãng quyết định đi vào xem tình hình. Cô hài lòng trước thứ mình thấy. Lam Dạ đang ngồi xoa bụng vẻ mặt hưởng thụ. Còn trên bàn đã không còn sự góp mặt của các mấy món ăn chỉ còn lại bát đĩa không. Vân Lãng vừa thu dọn đồ vừa căn dặn:
- Công chúa, ăn no nên vận động một chút tránh khó chịu cơ thể.
Nói rồi cô đem đồ ra. Lam Dạ mặt đỏ ửng. Lúc Vân Lãng đi vào nàng đã gượng không biết nói gì, ai bảo lúc trước nàng nói không ăn giờ lại an hết không còn gì, thật mất mặt. Vốn dĩ Vân Lãng là thật lòng căn dặn nhưng Lam Dạ lại cảm thấy như mình bị trêu chọc.
Lúc đi ra Vân Lãng kịp thời nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng khả ái của công chúa không khỏi mềm nhũn chân tay. Cô phải cố gắng giữ vững nghị lực mới không đem nàng ra cưỡng ôm. Vân Lãng đang từ ngự thiện phòng trở về thì bóng đen bịt mặt chặn đường cô một kiếm đâm tới. Vân Lãng xem thường lấy hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm lại, một giây thanh kiếm chia làm hai phần. Cô lạnh lùng nói:
- Khương công tử, hà tất gì đêm hôm tới tỷ thí.
Khương Tử thấy Vân Lãng nhàn nhã hủy đi vũ khí của mình thì tức giận nói:
- Ngươi có tư cách tỷ thí với bổn công tử. Thân phận của ngươi, mơ đi.
Vân Lãng cười lạnh nói:
- Vậy không biết hành động vừa rồi của công tử là ý gì?
Khương Tử cứng họng không nói được gì tức tối bỏ đi. Vân Lãng ánh mắt sắc lạnh nhìn bóng lưng hắn rời khỏi.
Sáng hôm sau, Lam Dạ, Vân Lãng, Tiểu Thúy chuẩn bị khởi hành đi Cố Đô. Thân Vương và hoàng hậu giữ lấy Lam Dạ căn dặn đủ điều mất gần canh giờ. Công chúa, Tiểu Thúy mỗi người một kiệu, còn Vân Lãng thì cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu công chúa. Hộ tống Lam Dạ còn có Khương Tử cùng vài cấm vệ quân khác. Khương Tử đi theo vì hắn cũng lên đó ứng thí, Thân Vương nể mặt hoàng hậu nên cho hắn đi cùng dù trong lòng khó chịu. Dù hắn cũng gọi hoàng hậu hai tiếng hoàng cô nên Thân Vương đành cấp cho hắn chút mặt mũi.
Cả chặng đường ngày lúc nào Khương Tử cũng bám sát lấy Lam Dạ khiến nàng khó chịu. Nhưng hắn không quan tâm. Lúc thì cố ý gây khó dễ, ác ý với Vân Lãng. Lam Dạ dĩ nhiên nhìn thấy, vốn trước có chút hảo cảm với hắn nhưng giờ không còn xót lại chút nào. Những cấm vệ quân khác cũng bất bình cho Vân Lãng nhưng người bị hại còn không lên tiếng thì bọn hắn xen vào lại thành nhiều chuyện, vả lại Khương gia thế lực không nhỏ. Còn người bị hại kia vẫn ung dung thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Thái độ của cô không những càng chọc giận Khương Tử mà còn chọc giận cả Lam Dạ. Nàng thật muốn cô phản kháng, thậm chí ra tay đánh cho Khương Tử đến phụ mẫu nhìn không ra luôn. Lúc ấy có thế nào nàng nhất định sẽ bênh vực cho cô nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy có gì xảy ra Lam Dạ ngày càng tỏ ra tức tối, lạnh nhạt với Vân Lãng.
Hành động của Lam Dạ khiến Khương Tử vui lên không ít. Còn Vân Lãng thì không hiểu lý do, ngơ ngác vô tội. Tiểu Thúy thì chán trường với mấy người này. Nàng đang cảm thấy có phải mình thông minh quá hay mấy người kia ngốc đến nỗi không nhìn ra tâm tình đối phương. Bây giờ nàng mới thấy câu "Người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn người trong cuộc" là chính xác. Có lẽ nào nàng nên làm bà mối bất đắc dĩ không.