Một trận đấu, số lượng không quyết định tất cả nhưng số lượng đóng vai trò quan trọng nhất là hai bên chỉ số sức mạnh ngang nhau. Bên Lệ Sa còn người, trong khi bên Lam Dạ còn . Quá chênh lệch. Nàng không còn nhiều thời gian. Tuy không biết vì sao bên kia không chịu phát động tấn công nhưng linh tính mách bảo nàng sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Vận dụng câu nói "Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng", Lam Dạ quyết định hỏi hai người kia. Dù gì họ rất thân thuộc tính cách nhau. Nàng hỏi:
- Hai người biết gì về tích cách Lệ Sa? Trong lúc này nàng ấy sẽ làm gì?
Hai người họ ngẫm một lúc, mắt đối mắt cùng gật đầu như truyền đạt ý nghĩ qua ánh mắt vậy. Trí Tú lên tiếng:
- Hiện tại chính là thứ muội ấy muốn. Chắc chắn Lệ Sa đang đợi ta tấn công trước. Muội ấy ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Hoàn toàn không có lợi cho ta.
Trân Ni gật đầu hưởng ứng, nàng nói:
- Giờ chỉ có thể buộc muội ấy ra ngoài thì ta mới có hy vọng thắng. Nhưng không dễ đâu.
Cả ba người rơi vào trầm mặc, bỗng Lam Dạ nhẹ lên tiếng:
- Không nhất thiết phải loại Lệ Sa và Thái Anh.
Hai người kia chợt hiểu ra điều gì, liền lắng tai nghe nàng nói. Lam Dạ ra hiệu cùng ngồi xuống, nàng vừa nói vừa vạch từng nét dưới mặt đất:
- Theo như ta quan sát từ đầu đến giờ, những vị trí chúng ta bị tấn công là ở đây.... ở đây.... và đây. Hai ma pháp sư tam cấp của họ đã bị loại, hiện còn ma pháp nhị cấp và hai tứ cấp. Ta thấy từ nãy đến giờ chúng ta chưa bị tấn công không phải vì họ đợi ta mà là không thể tấn công.
Nàng dừng lại đợi hai người kia nhận thức vấn đề. Trân Ni hai mắt sáng rực vỗ tay nói tiếp:
- Ta hiểu rồi! Phạm vi công kích của ma pháp nhị cấp có hạn, tứ cấp rộng hơn nhưng không được bao nhiêu. Nếu dựa vào điều đấy cộng thêm những vị trí ta bị công kích thì đây.... đây.... chỗ này.... chỗ này.... và đây chính là vị trí của nhóm Lệ Sa.
Trân Ni dừng tay thì dưới nền đất hiện lên hình ngôi sao cánh. Lam Dạ nhẹ gật đầu, nàng hướng mắt nhìn Trí Tú, đợi cô nói. Trí Tú cũng hiểu đôi chút, cô suy ngẫm rồi ấn tay vào vị trí giữa ngôi sao, nói:
- Như vậy, chúng ta đang ở đây. Cái cây này là chỗ nam nhân kia ngã xuống cũng là chỗ Khương Thư xuất hiện. Từ chỗ này ta có thể xác định vị trí từng cặp như sau. Ở cánh trái là Lệ Sa và Thái Anh. Muội ấy là chỉ huy nhất định sẽ chọn chỗ dễ quan sát, khó phát hiện, dễ ứng cứu đồng đội. Đây là vị trí thích hợp nhất. Ta vừa nghĩ ra một kế hoạch.
Lam Dạ và Trân Ni lắng tai nghe, Trí Tú giọng trầm trầm vang lên:
- Chúng ta còn ba người, chỉ cần loại bên họ người, giữ hai bên tương quan lực lượng - đến hết giờ, ta thắng. Chúng ta sẽ chia ra là hai hướng công kích hai vị trí ở xa Lệ Sa nhất. Sau đó liền tập kích chỗ còn lại. Lệ Sa nhất định sẽ ứng cứu. Đến lúc đó chúng ta cố kéo dài thời gian là được.
Trí Tú nói xong thì im lặng nghe hai người kia góp ý. Kết quả, Trí Tú và Trân Ni một nhóm. Cả ba người đang ngồi mắt đối mắt ra ám hiệu. Trí Tú vừa chớp mắt lần thứ ba thì cả nhóm biến mất không còn tung tích.
~~~ Phía đội Lệ Sa ~~~
Lệ Sa và Thái Anh đang nấp trên ngọn cây quan sát. Thấy họ xúm lại bàn bạc cô thậy tò mò. Lệ Sa quay sang hỏi:
- Họ đang bàn mưu tính kế gì vậy?
Thái Anh đang hăng say hai má phúng phính ăn xoài nghe cô hỏi thì liền lắc đầu không biết rồi chú tâm làm nốt việc dang dở. Nàng thực không quan tâm cái gì đấu trận giả. Nàng chỉ cần xoài thôi, mà ở học viện đi đâu cũng thấy cây xoài sai trĩu quả. Nàng chính là không kiềm lòng được nên hái vài ba quả xử trí. Còn những chuyện đánh đấm nên để cho con người tuyệt vời kia xử lý.
Lệ Sa thấy bé con nhà mình đáng yêu như vậy đành cười một cái bất lực. Bé con nhà cô quá nghiện xoài rồi. Lệ Sa mải nhìn bé con ăn xoài nên quên mất nhiệm vụ quan trọng. Đến lúc có tiếng hét thất thanh vang lên cùng tiếng người rơi xuống đất cô mới bừng tỉnh. Lệ Sa hoảng hốt khi phát hiện bốn người đội mình đã bị loại, ba người Trí Tú đang hướng đến vị trí đồng đội còn lại. Cô vội kéo tay Thái Anh chạy ngăn lại. Lệ Sa huy động nguyên tố lực, trận mưa tên bằng lá cây ập đến chỗ nhóm người Lam Dạ. Nhưng quá muộn rồi, Bịch! Bịch Hai đồng đội còn lại đã bị loại.
Đội Trí Tú vừa loại được hai kẻ địch cuối, chưa kịp thở thì phải đối mặt với trận tập kích từ phía sau. Không cần nói cũng biết chủ nhân của trận mưa tên này. Cũng may đã có phòng bị từ trước nên họ không sao. Thấy Lệ Sa vẻ mặt đen xám xịt có phần trách móc, Trí Tú và Trân Ni liền thấy tức cười, muốn chạy lại trêu. Nghĩ liền làm, Trí Tú gãi gãi mũi cười châm chọc Lệ Sa:
- Bé khỉ tay dài a, đội rùa thỏ thắng rồi.
Lệ Sa thấy cô nổi tính trẻ con thì hừ nhẹ chán ghét:
- Chưa biết a, còn nửa canh giờ nữa.
Dứt lời, cô cùng Thái Anh không nói mà đồng loạt công kích. Bên kia cũng huy động nguyên tố lực phản công. Hai bên đánh qua đánh lại đã thấm mệt, mồ hôi chảy đầm đìa.
- Hết giờ! Dừng!
Giọng lão sư vang lên, cả hai bên đều ngừng lại. Lệ Sa dùng ánh mắt hình viên đạn lườm Trí Tú. Trí Tú thì nổi tính trẻ con, lè lưỡi một cái rồi trốn sau lưng Trân Ni cười khúc khích.
Lão sư xuất hiện nói:
- Đội thắng. kim tệ.... ta có luật mới sửa. kim tệ chia cho người Trí Tú, Trân Ni, Lệ Sa, Thái Anh, Lam Dạ.
Lão sư vừa dứt lời thì một loạt tiếng phản đối vang lên. Hắn phải quát lớn dùng áp lực đè ép họ xuống. Lão lạnh giọng:
- Ta còn chưa nói hết. Những học viên khác, mỗi người được kim tệ. Riêng Khương Tử và Khương Thư không được thưởng. Hai người bị phạt xách thùng nước.
Lão vung tay một cái, trên tay mỗi học viên đều xuất hiện kim tệ sáng lấp lánh. Đa phần học viên đều mãn nguyện nhưng vẫn có thành phần không biết điều chẳng hạn như hai huynh đệ Đô gia. Lão sư chẳng hơi đâu quan tâm. Hắn quan sát từ đầu đến cuối, ngoài người kia ra thì chỉ có vài học viên góp sức, những kẻ còn lại đều chưa có nổi một đòn tấn công đã bị loại. Hắn thưởng kim tệ đã là nhân nhượng rồi.
Sau khi nhận được kim tệ thì các học viên dần kéo nhau rời khỏi. Trí Tú và Trân Ni đang hớt hải chạy theo sau Lệ Sa năn nỉ. Trí Tú ôm tay cô nói:
- Sa nhi, muội sinh khí vô cớ như vậy thật khổ cho hai chúng ta.
Trân Ni cũng ôm tay còn lại của Lệ Sa, hai má phúng phính cọ cọ vào tay cô, nói:
- Sa nhi, ta và Thỏ Rùa chỉ là cùng đội công chúa, bọn ta là bị ép a~
Lệ Sa nhìn hai vị tỷ tỷ đang dùng biểu cảm dễ thương để xin lỗi mình thì dần hạ hỏa nhưng cô vẫn tỏ ra mặt lạnh, không quan tâm họ. Thái Anh bên cạnh chỉ ngước đầu lên nhìn một cái rồi cúi đầu đánh chén trái xoài còn dở khi nãy. Tình yêu xoài của nàng rất lớn a. Lệ Sa quay sang cầu trợ cứu từ bảo bối thì sắc mặt đen lại, cô hoàn toàn bất lực. Lệ Sa thở dài:
- Muội chỉ không muốn chúng ta quan hệ giao du với nàng ta thôi.
Hai người kia lập tức gật đầu đồng ý. Trí Tú nói:
- Được. Nếu Sa nhi không thích thì chúng ta liền không quen biết nàng.
Lệ Sa nhận được câu trả lời như mong muốn nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu "Mình làm vậy đúng không?" Cô chính là không biết bản thân làm vậy đúng hay sai. Cô không thích Lam Dạ cũng bởi nàng đã gây quá nhiều đau thương cho Vân Lãng. Thấy Lệ Sa rơi vào trầm mặc thì hai người kia cũng không nháo nữa để cô yên tĩnh.
Lam Dạ, nàng vừa về phòng liền mệt mỏi nằm xuống giường. Nước mắt lại vô thức rơi ra. Tay nàng nắm lấy sợi dây chuyền run lên bần bật. Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến lúc kết thúc, nàng chưa từng bị thương, chưa từng bị cạn kiệt tinh thần lực. Nguyên do chính bởi sợi dây chuyền này. Mỗi lúc tinh thần lực nàng sắp cạn thì một dòng nhiệt ấm áp lại chảy vào bù đắp tinh thần lực đã tiêu hao. Mỗi lúc có ma pháp nào đó tấn công mà nàng không kịp đỡ, từ sợi dây chuyền lại mơ hồ xuất hiện lực đạo phá tan đòn tấn công đó. Cảm giác ấm áp từ sợi dây làm nàng nhớ đến người đó. Nhớ đến những hành động ôn nhu người đó dành cho nàng. Lam Dạ chính là đang hối hận không ngừng. Nàng thấy mình thực ngu ngốc.
Cốc. Cốc. Cốc. CỐC! CỐC! RẦM! DẠ NHI! UỲNH!
Cánh cửa phòng Lam Dạ bị bật tung, Tử Dạ gương mặt lo lắng chạy vào. Hắn vội ôm lấy Lam Dạ hỏi:
- Dạ nhi, ai khi dễ muội. Nói cho hoàng huynh biết. Ta nhất định xẻ thịt lột da hắn.
Đáp lại hắn chỉ là cái lắc đầu cùng tiếng thút thít của nàng. Tử Dạ gắng hỏi nhưng nàng không chịu nói. Lông mày hắn nhíu chặt lại với nhau. Chợt có tiếng nam nhân băng lãnh vang ra từ phía sau:
- Là ta làm.
Tử Dạ giật mình xoay người lại, hai mắt mở lớn như không tin vào mắt mình, không tin vào tai mình. Hắn cố giữ bình tĩnh, nhìn nam nhân trước mắt hỏi:
- Vân học trưởng, ngươi làm?
Vân Doãn nhìn thẳng mắt Tử Dạ kiên định nói:
- Không sai. Ta làm gì à? Ta nói hết những chuyện ngốc nghếch Lãng nhi làm cho nàng, những lần đệ ấy thập tử nhất sinh chỉ vì nàng. Công chúa, sao nào? Hối hận? Đau lòng? Muốn chuộc lỗi? Ha! Ta sẽ không cho phép.
Nói xong Vân Doãn quay người bỏ đi. Lam Dạ nghe hắn nói thì ôm Tử Dạ càng chặt, vùi mặt mình vào ngực hắn càng sâu, khóc càng lớn. Tử Dạ chính là đang đau lòng không thôi, hắn không biết phải làm sao đây.
Còn Vân Doãn, hắn xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên. Hắn vừa từ phòng Tiểu Thúy đi ra. Nàng hẹn hắn nói chuyện, hắn đến. Nàng hỏi hắn nói gì với công chúa, hắn trả lời không sai một chữ. Lúc trở về dĩ nhiên phải đi qua phòng Lam Dạ. Và cảnh tượng hắn thấy chính là nàng đang khóc vùi trong lòng Tử Dạ, là lúc Tử Dạ đòi xẻ thịt người khi dễ hoàng muội hắn. Vân Doãn cảm thấy khó chịu dâng lên trong lòng liền không nghĩ nhiều mà lên tiếng.
Lam Dạ khóc một hồi thì ngước lên nhìn Tử Dạ nói ngắt quãng:
- C..ca... t... ta m... muốn tìm.... Vân Lãng.
Tử Dạ gật đầu xoa lưng nàng:
- Được. Được. Ta giúp muội tìm. Ta giúp muội tìm.
Lam Dạ tiếp tục nói:
- T... ta.... nhớ tên đáng ghét đó.
Dứt lời nàng liền khóc lớn hơn làm tim Tử Dạ nhói lên từng hồi. Hoàng muội bảo bối của hắn khóc thảm nguyên do lại như vậy. Hắn phải làm gì đây.
Sau khi dỗ nàng ngủ, hắn liền tìm Tiểu Thúy thay hắn chăm sóc nàng. Còn hắn dĩ nhiên là tìm người kia nói chuyện. Hắn thật phiền não mà. Ấn tượng còn chưa tạo được bao nhiêu mà giờ đã phải đối mặt trong hoàn cảnh khó xử như vậy.
Trở về tây viện, hắn tìm đến phòng Vân Doãn. Hắn đoán giờ này người đó chỉ ở phòng chứ không đi đâu khác. Quả nhiên hắn chỉ gõ cửa một lần cửa phòng đã mở ra. Gương mặt lạnh kèm theo giọng nhàn nhạt vang lên:
- Thái tử muốn gặp ta? Mời vào.
Vân Doãn nhàn nhã ngồi xuống ghế, rót chén trà mời hắn. Thấy Tử Dạ không nói gì hắn đành lên tiếng:
- Thái tử đến để thay công chúa đòi công đạo thì xin mời.
Tử Dạ uống chén trà lấy dũng khí nói:
- Vân Doãn, ta đến đây không phải vậy. Ta đến để hóa giải khúc mắc cả hai.
Vân Doãn nhếch khóe môi cười nhẹ:
- Hóa giải khúc mắc? Thái tử muốn hóa giải thế nào? Những vết thương mà công chúa gây cho Lãng nhi có thể lành? Lãng nhi có thể trở về sao? Lãng nhi đang ở đâu, sống chết thế nào cũng không rõ. Hóa giải gì đó ta không cần. Mời về cho.
Vân Doãn chính là đang kích động. Ngay từ lúc không thấy cô đến học viện hắn đã liên lạc cho cô nhưng không được. Hắn liên lạc cho Vân Vũ thì chỉ nhận được câu trả lời "Lãng nhi chưa rõ bao giờ trở về. Không rõ ở đâu" Ngay cả cô cô cũng không biết. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất an như bây giờ, muội muội trân bảo của hắn giờ đang ở đâu, làm gì, an toàn không, sống tốt không hắn cũng không biết. Muội muội hắn cưng như bảo vật vậy mà không ít lần bị người khác khi dễ, hắn chịu được sao. Lần này hắn chính là bùng nổ sự bất mãn đã tích tụ từ lâu.
Tử Dạ thấy Vân Doãn tức giận thì không dám nói thêm gì nữa đành cáo lui tìm cách khác dò hỏi tin Vân Lãng.
Hắn vừa đẩy cửa định bước ra thì cánh tay bị kéo giật ngược lại. Môi hắn chợt có cảm giác đau nhói truyền đến.
Tử Dạ kinh hoảng đẩy nam nhân trước mặt ra, lấy tay lau vết máu trên môi, tay còn lại chỉ thẳng ấp úng:
- Ngươi... Vân... ngươi....ưʍ....
Tử Dạ còn chưa kịp nói đã bị chặn lại. Hai mắt hắn trừng lớn nhìn người trước mặt làm trò hỗn đản. Đến lúc được thả ra thì hô hấp hắn đã không còn bình ổn. Người trước mặt chỉ để lại vẻn vẹn câu nói:
- Muốn hóa giải khúc mắc. Được! Từ giờ trở đi mỗi lần thấy ngươi ta đều làm vậy.
Nói rồi Vân Doãn nhếch nhẹ khóe môi chậm rãi bước ra khỏi phòng. Lúc đi qua Tử Dạ, hắn còn ghé sát tai nói:
- Đây chính là cách ta trả thù. Từ từ tận hưởng đi. THÁI TỬ!
Tử Dạ chưa hết bàng hoàng. Cả đầu hắn là khối tơ vò "Cái gì mà trả thù? Hắn làm gì sai? Dạ nhi gây tội, hắn lại chịu thay? Vân Doãn vừa hôn hắn? Tại sao?"
Tử Dạ mang nguyên môi sưng tấy rời khỏi phòng Vân Doãn. Lúc đi qua những học viên khác hắn chỉ có nước muốn độn thổ, miệng lẩm bẩm:
- Đáng ghét! Hỗn đản! Tên chết tiệt. Ta sẽ trả món nợ này. A!!!!Tức quá mà.
Lần đầu tiên người ta thấy tảng băng ngàn năm của học viện tức giận thì thầm cảm khái người có năng lực chọc giận hắn. Đồng thời còn cầu nguyện cho vong linh người nào đó sớm siêu thoát.