Trên con đường cây cố âm u, ánh trắng chiếu gọi lên hai bóng dáng một người, một thú.
"Không ngờ trễ thế này rồi, cứ nghỉ sẽ về kịp lúc trời vẫn sáng chứ.
"
Trần Vũ Phong lấy từ túi không gian ra một viên ngọc trọn, nó vừa gặp bóng tối liền phát ra ánh sáng mãnh liệt, đây chính là đèn chiếu sáng mà những thôn làng sử dụng.
Đi trên còn đường vừa xa lạ vừa quen thuộc, không khí trong lành, tiếng kêu của những con côn trùng vang khắp nơi.
Một mình đi cùng một con thú nhỏ giữa khu rừng rộng lớn khiến Trần Vũ Phong cảm thấy bất an, nhưng may mắn thay cậu vẫn về đến làng một cách an toàn.
Nhìn cổng thô đầy củ kỷ, tên thôn được khắc trên đá cũng bị phai mờ theo năm tháng.
Trước khi về lều Trần Vũ Phong ghé qua nhà ông Maga để thông báo một tiếng cũng như trả lại ông túi không gian.
Thời gian một tháng khiến hai người trở nên quen thuộc hơn, Trần Vũ Phong đã xem Maga như ông của mình mà hành xử, những lời cảm tạ đầy khách sáo cậu cũng chẳng nói, chỉ tự nhiên lấy một bao gạo từ túi không gian ra rồi đổ vào lu của ông sau đó lấy tất cả gia vị mà trong lều ông sắp hết bù đấp vào.
Làm xong tất cả Trần Vũ Phong liền chào tạm biệt ông rồi về lều, ngày hôm qua chẳng thể ngủ ngon được khiến cậu khá mệt mỏi, dù biết hiện tại vẫn còn hơi sớm để ngủ như cậu vẫn lấy mền ra mà trải ra lều, bởi vì quá buồn ngủ nên cũng không vội lắp đặt kết giới không gian, cậu cứ như vậy mà ngủ một đêm.
Sáng hôm sao khi mặt trời vừa ló dạng cậu đã tỉnh dậy, ôm lấy Đại Bạch vẫn còn ngái ngủ cùng Tiểu Pi ra bờ suối.
Một loạt động tát sinh hoạt hằng ngày không có gì mới mẻ, nhưng hôm nay Trần Vũ Phong lại muốn thay đổi nó, chuyện ngày hôm qua đã dáy lên hồi chuông cảnh báo trong lòng cậu.
Sau khi luyện tập những động tác thường ngày, Trần Vũ Phong kéo theo Đại Bạch vào rừng sau, cậu muốn luyện tập chiến đấu đơn giãn, mặc dù cậu chẳng có động tác bài bản hay mình đồng da sắc nhưng nếu cố gắng luyện tập thì chắc chắn vẫn bảo vệ được bản thân.
"Đại Bạch, hôm nay mày không cần đi săn đâu.
" Ôm Đại Bạch vừa đi vừa nói "Hôm nay tao muốn luyện tập một chút, kiếm những con thú nhỏ hoặc những con có chỉ số thông minh thấp, đến lúc đó nếu tao không chóng đở nổi thì mày giúp tao nhé.
"
Trần Vũ Phong dặn dò xong liền thả Đại Bạch xuống, sau đó lấy túi ẩn cùng chuỷ thủ ra, cậu cốt túi ẩn vào bắp tay, bởi vì nó tàng hình nên người bên ngoài cũng không thấy được, sau đó bỏ chuỷ thủ vào túi ẩn, làm như thế để cậu có thể dễ dàng lấy vũ khí ra nếu như gặp nguy hiểm.
Tại sao cậu lại chọn chuỷ thủ, điều đó rất đơn giản bởi vì nó nhỏ và nhẹ nhàng dễ mang theo bên người, nếu chọn kiếm, đao hoặc cung thì cậu phải vác trên lưng khá nặng nề, nếu không đủ linh hoạt thì chắc chắnn sẽ bị thương trong khi chiến đấu.
Những con thú nhỏ hoặc những con có số lượng lớn chỉ số thông minh thấp thường rải rác khắp nơi trong rừng, bọn chúng có thể bên ngoài bìa rừng hoặc sau bên trong rừng, trong một tháng qua sau khi tìm hiểu rừng rậm Trần Vũ Phong liền nắm bắt rõ phân bố của các loài thú.
Xác nhận địa điểm sau, Trần Vũ Phong liền đi thẳng đến một khu có cây ăn trái, nơi này thường tụ tập cá loài thú nhỏ hoặc thú ăn cỏ, bọn chúng không quá nguy hiểm, cũng sẽ không tấn công con người một cách tuỳ tiện.
"Đại Bạch dụ một con chạy đến đây.
"
"Meo.
"
Đại Bạch kêu một tiếng rồi lao vào đàn dê chân ngắn, bọn chúng có bốn cái chân khá ngắn, nên tốc độ chạy khá chậm chạp, mức độ đồng bạn khá thấp một khi có kẻ săn nhào đến thì liền chia bày sẽ cánh, tan tác khắp nơi.
Có lẽ Đại Bạch có mục tiêu rõ ràng nên khi làm hoảng sợ con mồi liền nhìn chằm chằm một con mà dí theo, nếu như con mồi chạy lệch khỏi quỷ đạo định sẵn thì nó liền linh hoạt chặn lại.
Một đường chạy cứ thể mà càng ngày càng đến gần, Trần Vũ Phong nhanh chóng cầm vũ khí trên tay, con mồi chạy đến trước mặt cậu rồi hoảng sợ rẻ hướng, lúc này Đại Bạch cũng không chặn lại.
Trần Vũ Phong nắm chặc chuỷ thủ trong tay mà dí theo, sức lực của dê chân ngắn rất kém sau khi chạy cả một quãng nhỏ liền kiệt quệ, nó giảm tốc độ cuối cùng là dừng thẳng.
Đuổi theo sát con mồi, sau khi nó dừng lại Trần Vũ Phong liền không chừng chờ mà nhào đến giơ cao chuỷ thủ rồi đâm xuống.
Tiếng kêu thất thanh của nó vang lên, nó vùng vẩy thân người muốn tránh thoát, nhưng bất lực, chân nó quá ngắn để đạp về sau, cuối cùng mất máu mà ngã xuống.
Trần Vũ Phong rút chuỷ thủ ra, sự sắc bén khén cậu hài lòng, lấy một miếng khăn lau sơ rồi bỏ lại vào túi ẩn, còn con mồi thì bỏ vào túi không gian.
"Tiếp túc đi săn thôi.
"
Lần này mục tiêu của Trần Vũ Phong là gà mập, đây là một con thú mập mạp, tuy là gà nhưng nó sẽ không gáy, cũng giống như gà ở thế giới cậu nó không thể bay quá cao hoặc quá lâu, nó dùng mỏ nhọn để tấn công con mồi, tuy hai chân cũng có thể làm vũ khí nhưng vì thân thể nó quá to mà hai chân thon dài không thể cân xứng.
Để Đại Bạch định vị một con gà mập lạc đàn sau đó Trần Vũ Phong mới chạy đến, thật sự mà nó Đại Bạch rất có tài năng, ngoại trừ hình thể nho nhỏ ra thì cái gì nó cũng có thể làm tốt.
Chạy đến nơi gà mập đang đào bới, không nói hai lời Trần Vũ Phong liền cầm chuỷ thủ nhào qua, phía sau Đại Bạch cũng nhảy đến, tuy nó sẽ không nhúng tay vào nhưng nó phải ở cạnh mới an tâm.
"Tác, tác, tác.
" Sự phá nhiễu của Trần Vũ Phong khiến gà mập tức giận mà kêu quan quác.
Nó dùng mỏ của mình bắt đầu tấn công, Trần Vũ Phong né tránh một hồi liền cảm thấy khó khăn,nó thật sự chẳng biết mệt mỏi mà liên tục gật gù dùng mỏ của mình mà mổ đến.
"Xịt, nhanh quá.
" Trần Vũ Phong thở hỗn hển, thân người chật vật né tránh.
Đại Bạch đứng một bên, cảm thấy Trần Vũ Phong khó lòng chóng đỡ liền nhảy vào cắn lông của gà mập.
Gà mập là loài thú có trí thông minh rất thấp, sau khi cảm nhận được cơ thể bị đau liền chuyển hướng, bắt đầu điên cuồng tấn công thứ đã nhổ lông mình.
Cũng vì vậy mà Trần Vũ Phong có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, cậu lùi ra xa rồi nhìn Đại Bạch đùa giỡn với gà mập mà không mệt mỏi, Đại Bạch biết cậu muốn luyện tập nên không dùng sức cắn chết, chỉ dùng miệng mà bứt lông nó rải xuống đất.
Nghỉ ngơi một hồi Trần Vũ Phong tiếp tục nhào vào, dời lực chú ý củ gà mập về phía này, Đại Bạch cũng rất biết chuyện mà chạy ra xa tiếp tục theo dõi tình hình.
"Quác, quác, quác.
" Gà mập bị đùa giỡn đến nỗi điên, nó bật cách ra vừa nhảy lên rồi điên cuồng mổ, thân hình mập mạp của nó giống như quả bóng tưng lên tưng xuống.
Thời gian dài khiến Trần Vũ Phong bắt kịp được nhịp độ tấn công của nó, càng lúc cậu càng linh hoạt, từ lúc đầu chật vật đến hiện tại liền né tránh một cách bình tỉnh, mặc dù khá khó để tấn công.
Đôi mắt Trần Vũ Phong tập trung, làm một hoạ sĩ đôi tay phải bảo dưỡng tốt, luyện độ linh hoạt nhẩn nhã theo mức độ, đôi mắt phải quan sát chặc chẽ đầu óc phải diễn tả trước những thứ sắp thực hiện, cậu dùng những thứ này mà làm thế mạnh cho trận chiến của mình.
Mồ hôi nhiễu nhão thấm ước cả áo, mặc trời lên cao, ánh nắng gay gắc khiến con người hoa mắt chóng mặt, dù vậy Trần Vũ Phong vẫn tập trung tinh thần tìm ra sơ thở.
Dường như bởi vì quá tập trung mà luồng sức mạnh của Trần bắt đầu tuôn ra ngoài, một lớp bảo vệ trong suốt bao quanh cậu, gà mập cảm nhận được uy áp liền ngừng lại xoay người bỏ trốn.
Nhưng làm sao Trần Vũ Phong làm sao có thể để nó trốn, nhân lúc nó xoay người liền dùng chuỷ thủ găm vào người nó, bởi vì nó đang dùng sức vừa bay vừa nhảy nên khi bị đâm vào người, cơ thể mập mạp liền mất thăng bằng mà rớt bịch xuống đất không đứng dậy nỗi.
"Hộc, hộc thành công rồi.
"
Trần Vũ Phong vui vẻ nhảy cẳng lên, mặc dù chẳng biết tại sao gà mập lại chạy nhưng cũng nhờ vậy mà cậu đã thắng, đây là chuyện vui không cần điều tra nguyên nhân làm gì.
"Meo.
" Đại Bạch nhảy lại cả người ôm lấy chân Trần Vũ Phong mà điên cuồng cọ, mùi thơm của sức mạnh toả ra khắp người cậu khiến nó mê mẫn, Tiểu Pi trốn trong bộ lông dày của Đại Bạch cũng bị hấp dẫn mà chuo ra, nó dùng đôi cánh đã lành lặn mà bay lên vai cậu mà hít một hơi thật sâu.
"Sao thế.
" Trần Vũ Phong khó hiểu nhì hai đứa nó nhưng cũng chẳng cần biết câu trả lời, lấy túi không gian bỏ con mồi vào sau đó khom người ôm Đại Bạch vào lòng, mặc kệ nó vừa cọ cừa lim mặc mà đi tiếp vào trong.
Hôm nay cậu phải săn thêm một con thú nữa mới trở về.
.