"Lan...!Lan" Mala nghiến răng nghiến lại rít lên từng chữ "Tất cả là do ngươi."
Riva cùng LiLi đứng cạnh hắn nhìn hắn bỗng nhiên nỗi điên trong miệng không ngừng kêu rào tên của Lan liền cảm thấy không hiểu gì.
"Hắn sao vậy." Riva hỏi.
LiLi lắc đầu đầy khó hiểu, nhưng hiện tại dù hắn có điên rồi hay không bọn họ vẫn phải tiếp tục đánh, vì vậy cô ấy lại tiếp tục nhấc thanh đao của mình lên sau đó chém về phía Mala.
Nhưng lúc này đây Mala chẳng thèm nhìn lấy cô ấy dù chỉ một cái hắn ta né tránh khỏi thanh đao của cô ấy sau đó nhào về phía con thuyền, hai mắt đầy căm hận quát lớn "Lan, có giỏi thì ngươi ra đây đánh với ta một trận."
"Đừng như con rùa rục cổ trốn bên trong lá chắn mãi như thế."
"Lam...!Lan..."
Những người ở dưới thuyền nhìn tình thế chuyển biển theo một cách kỳ là liền không khỏi hai mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ nghe thấy tên nghe đang không ngừng gọi tên Lan liền đồng loạt xoay đầu nhìn chằm chằm anh ta.
"Lan, anh rốt cuộc lừa tình người ta thế nào mà hắn căm hận anh dữ vậy." Lati ánh mắt đầy tìm tòi hỏi.
Lan nghe vậy liền xù lông quát "Không có...!Không có đến hiện tại anh vẫn là trai tân mà làm gì mà lừa gạt tình cảm của ai."
"À." Nhóm binh sĩ còn trên thuyền nghe vậy liền quăng một ánh mắt đầy hèn mọn nhìn anh ta.
"Các người đây là có ý gì, tôi giữ mình trong sạch để tìm người định mệnh của mình đấy thì thế nào." Lan trừng mắt nhìn bọn họ nói, sau đó anh nghiêm túc nhìn Lati "Anh thật sự không biết hắn ta."
"Có lẽ cậu nên đi xem thử hắn ta muốn gì." Bara Ly nhìn Mala như người điên mà không ngừng đánh vào lá chắn của thuyền, cho dù Riva cùng LiLi có tấn công như thế nào thì hắn ta cũng chỉ nhắm vào con thuyền mà đánh.
Lan nhìn kẻ điên bên ngoài sau đó nhìn Bara Ly cuối cùng đành chấp nhận, thực ra anh ta không muốn ra ngoài đó tí nào, ngoại trừ những thứ mình thích thì những kẻ đến amt anh ta còn không biết thì có gì thú vị mà tiếp đón đây, đúng là vô vị.
"Nhanh đi." Nhìn thấy sự lề mề của Lan Odan liền thúc giục, cậu ta đang vui sướng khi người gặp họa mà nhìn anh ta.
Không những Odan mà Ashi cùng Alin cũng cực kỳ vui sướng khi người gặp họa, dù sao bọn họ cũng chẳng có chút tình cảm nào với Lan, nếu thật sự anh ta bị đánh đến kêu cha gọi mẹ thì càng đáng ăn mừng hơn.
Mà Trần Vũ Phong lại không quá để ý chuyện này, tuy hiện tại không còn nguy hiểm nào nữa nên cậu cũng đã thu hồi sức mạnh rồi để tiểu Pi đi vảo không gian triệu hồi để nghỉ ngơi nhưng đối với ba người vẫn còn bên ngoài thì hơi lo lắng, cậu cảm thấy có một tầm nhìn cực kỳ khó chịu vẫn luôn quan sát bọn họ, nhưng cậu lại không thể xác nhận được vị trí của kẻ đó.
Trên hết việc tên kia nổi điên chắc chắn không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, nó giống như một sự xếp đật từ trước vậy, có người ở sau bức màn đang thao túng tất cả mọi chuyện, mục đích của hắn ta rốt cuộc là gì.
Là tiêu diệt Bara Ly cùng cậu.
Là điều tra xem sức mạnh của bọn họ tới đâu.
Hay là có một mưu kế nào khác nữa, muốn biến tất cả thành con cờ trong lòng bàn tay để hắn tùy tiện sắp xếp.
Cho dù là cái nào đi nữa thì kẻ này cũng cực kỳ đáng sợ.
"Đại Bạch." Vừa suy nghĩ cậu vừa liên lạc với Đại BAch bên ngoài lá chắn."Tao cảm thấy có thứ gì đó rất bất an."
"Ngươi thấy thứ gì." Đại Bạch nghe cậu nói liền hỏi, đối với cậu nó cảm thấy những thứ do giác quan nhận biết chắc chắn không thể nào sai được, bởi vì cậu chính là đứa nhỏ của thiên mệnh mà.
"Thứ gì đó rất nguy hiểm đang nhìn chúng ta." Trần Vũ Phong thành thật nói, cậu thật sự cảm thấy rất khó chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy xấu xa như vậy.
"Có thể một ai đó đang nhìn từ xa, hắn ta quan sát mọi thứ bằng một dụng cụ nào đó, hoặc hắn có sức mạnh của thần." Đại Bạch suy nghĩ một chút rồi nói, tuy nó cảm thấy thiết bị quan sát do con người tạo ra sẽ chiếm phần lớn nhưng cũng không thể không nói lỡ như người quan sát cậu chính là một vị thần của một bộ tộc nào đó thì sao.
Trần Vũ Phong nghe xong cũng không tiếp tục nghỉ nữa, cho dù là kẻ nào đi nữa thì mục đích duy nhất chính là quan sát, nếu người đó không mang ác ý thì tốt nhưng nếu mang ác ý thì chiêu thức của mọi người trên con thuyền này đều đã bị lộ tẩy cả rồi.
Điều đó sẽ thật sự nguy hiểm đối với bọn họ, chắc chắn trên thế giới này người sở hữu sức mạnh to lớn không chỉ có một hai người mà thôi.
"Đại Bạch đưa hai người kia về thuyền, những kẻ còn lại cứ để nhóm người Bara Ly sử lý."
"Được." Đại Bạch đáp lại sau đó chạy đến gần Roma ngậm lấy cổ áo cậu ta, lúc này nó đang trong chế độ tàng hình vì vậy không có ai nhìn thấy nó cả, chỉ có Roma người bị nó kéo cổ áo mới cảm nhận được sự tồn tại của nó mà thôi.
"Đi thôi, Vũ Phong kêu về." Đại Bạch dùng không gian triệu thoại để trao đổi với Roma, bởi vì bọn họ cùng một chủ nhân nên chỉ cần sử dụng không gian để giao tiếp thì có thể hiểu được nhau dù cho có ở bất kỳ chủng tộc nào.
Roma nghe vậy liền nhanh chóng tàng hình, Đại Bạch lúc này mới buông cậu ta ra sau đó xoay người đi kiếm vị trí của Mạnh Kỳ.
Đến khi ba người quay về bên cạnh Trần Vũ Phong thì Lan đã chậm rì rì đi ra ngoài lá chắn.
Mala thấy anh ta đi ra liền cười như điên dại sau đó há miện nói "Lan..."
"Đấu với tao một trận...!Đấu với tao..."
Lan nhìn hắn vẻ mặt đầy khó hiểu "Xin hỏi tôi với cậu biết nhau à."
Mala nghe vậy liền bật cười, ánh mắt càng thêm căm hận "Biết, làm sao không biết được."
"Mỗi ngày tao đều phải nghe tên mày, nghe những chuyện mà mày có thể làm, nghe thấy mày là thiên tài như thế nào."
"Quen lắm, tao thuộc lầu lầu cả rồi."
"Đúng...!Tất cả là lỗi của mày."
Lan nghe vậy lại càng thêm khó hiểu, anh ta đã làm gì mà tên của mình lại là câu cửa miệng của người khác, anh ta lại có thể có sự tích gì mà khiến người khác nhớ mãi không quên, thế là Lan lắc đầu nói "Tôi không quen cậu, mà những thứ cậu nói có thật sự là tôi không vậy."
Mala nghe vậy càng cảm thấy Lan đang sỉ nhục mình, hắn ta cảm thấy từng lời nói giống như vết dao cứa vào trái tim đang nhỏ máu của mình thêm một cái nặng nề.
Đúng vậy người tài giỏi như vậy làm sao có thể nhớ hết mọi chuyện được, anh ta không nhớ nhưng hắn lại là người phải nhớ tất cả mọi chuyện không thuộc về mình kia.
Tức tối, giận giữ càng khiến hắn ta mất thêm lý trí, hắn đưa cây quyền trượng lên cao rồi đọc chú ngữ "Mày nhất định phải đấu với tao một trận."
Lan thấy hắn như vậy liền không khỏi vẻ mặt nghiêm túc mà cầm quyền trượng trên tay, chú ngữ mà hắn đang đọc chính là một không gian kính.
Nó là không gian nhốt người vào bên trong, cách thoát ra duy nhất chính là git chết kẻ tạo ra không gian, hoặc để người đó tự mở không gian ra đây là một loại pháp thuật cao cấp mà đến cả anh ta cũng chưa thể thành công.
Tên này đúng là một rẻ cực kỳ ghê rớm.
"Nếu không tiêu diệt hắn thì đây chính là một mối nguy hại." Lan nhỏ giọng thầm thì, anh ta đứng im không nhúc nhích, để xem tên này có thể mở ra không gian riêng hay không, anh ta thật sự cảm thấy mong chờ.
Chú ngữ vừa đọc xong xung quanh hai người xuất hiện một lớp bao bọc trắng, bao lấy cả hai người vào trong sau đó biến mất trước mặt tất cả mọi người.
"Lan." LiLi kinh hãi hét to.
Những người kahc cũng kinh hoàng, bọn họ không hiểu về không gian độc lập này nên không biết tại sao cả hai đều biến mất.
Nhưng trong trên chiếc thuyền lại có hai người biết về thứ này.
"Đừng lo, Lan không sao." Bara Ly nói.
"Chủ nhân." Odan cùng Lati lo lắng nhìn anh.
"Cậu ta chỉ bị nhốt cùng tên kia trong không gian độc lập mà thôi, có lẽ hắn ta muốn cùng cậu ta đánh nhau mà không bị bất kỳ ai phá hoại." Bara Ly giải thích.
Hai người nghe xong thì mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như chỉ có vậy thì Lan chắc chắn sẽ không sao cả, bọn họ cảm thấy sức mạnh của Lan không thể nào thua một người như vậy được.
Mà bên phía Trần Vũ Phong, Đại Bạch cũng nói thầm vào đầu cậu khi nó cảm nhận được không gian độc lập.
"Này, nó chính là không gian độc lập."
"Không gian độc lập." Trần Vũ Phong khó hiểu hỏi.
Đại Bạch gật đầu "Đúng vậy, đối với nhân loại thì không gian độc lập chỉ có chức nghiệp pháp sư mới có thể mở ra mà thôi, mà người có thể mở ra chính là pháp sư cao cấp."
"Đối với nhân loại, sao mày lại nói thế." Trần Vũ Phong nghe ra sự bất thường trong câu nói của nó.
"Đúng vậy, nhân loại nghỉ thứ đó tạo ra do sức mạnh, nhưng thật ra không phải, không gian độc lập sẽ chọn chủ, nó mở hay không là do duyên giữa hai bên." Đại Bạch chế nhạo nói, không gian độc lập có ý thức riêng, nếu nó thực sự không thích thì dù là pháp sư cao cấp cũng chẳng mở được.
"Nếu như vậy sao nhân loại không phát hiện ra được điểm này." Trần Vũ Phong khó hiểu.
"Bởi thực chất nó luôn chọn những kẻ mạnh để dựa vào." Đại Bạch đáp lại.
"Đúng là khiến người ta tò mò, nếu như vậy thì không ai phát hiện chuyện này là đúng rồi, nó thật biết lựa chủ." Trần Vũ Phong cảm thán, kẻ yếu có hai lựa chọn, một là trốn tránh hai là nịnh nọt, không gian độc lập cũng vậy nó cảm thấy mình yếu nên cần người mạnh để có thể biến nó thành kẻ mạnh, vì vậy đa số không gian được kích phát từ những kẻ có sức mạnh to lớn.
Đại Bạch quắc quắc đuôi bỏ lại một câu rồi thu nhỏ người lại nằm ường ra thuyền "Đừng tò mò, sau này ngươi sẽ biết rốt cuộc không gian độc lập là thứ gì."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền kinh ngạc mà nhìn nó, sự kinh ngạc này của cậu cũng chẳng kéo dài bao lâu bởi vì hai người vừa biến mất cách đây không lâu hiện tại lại xuất hiện rồi.