Chương
Kiều Ảnh Chạy về phòng, nằm ở trên giường. Nhìn đèn trên trần nhà đờ ra... Chính mình từ nhỏ không từng có được ấm áp của mẫu thân, ngay cả bị bệnh phát sốt đều chỉ có thể tự mình tiếp tục gánh vác, động một chút là đánh chửi, chỗ chết người nhất chính là chính mình từ nhỏ đã đặc biệt thiện lương, nhìn thấy tiểu miêu tiểu cẩu bị thương đều muốn băng bó cẩn thận cho chúng nó, mãi đến tận ngày ấy... Khi Kiều Hàn đem chim con nhặt được của Kiều Ảnh tay không bóp chết, nàng mới hiểu được.. Tất cả những thứ này cũng không phải trò chơi... Có lẽ có một ngày chính mình cũng phải tiếp nhận vận mệnh như vậy, Kiều Ảnh trầm mặc rất lâu, lại ngủ thiếp đi, ở trong mơ nàng mơ thấy hình ảnh Kiều Hàn dùng súng chỉa về mình, để mình đi chết. Rất lạnh...Khiến bản thân run rẫy...
Ngày hôm sau Kiều Ảnh trên phi cơ, còn đối với giấc mộng kia ngày hôm qua toát mồ hôi lạnh, "Thiếu chủ, làm sao vậy có phải là có cái gì khó chịu" Nam nhân ngồi ở bên khác Kiều Ảnh hỏi, "Mục thúc thúc, ta rất tốt, chỉ là có chút thận hư" Người được gọi là Mục thúc, thật ra là Mục Lương đệ nhất sát thủ của Kiều gia. Thân thể cao to khôi ngô, ánh mắt hung ác, khiến người ta sợ hãi. Nhưng đối với Kiều Ảnh lại là đặc biệt hòa ái. "Thận hư..."
Máy bay sau khi dừng lại, Kiều Ảnh nhìn một chút người, một mảnh đen kịt...
Kỳ thực Liệt Đảo là chỗ trọng yếu Kiều gia bồi dưỡng sát thủ, ở đây trong một năm không biết có bao nhiêu người bởi vì huấn luyện độ cao tử vong, có thể tồn tại tiếp mới có thể được Kiều gia thu nhận. Tỉ lệ sống sóng một phần vạn, để sát thủ của Kiều gia đều lấy tinh anh nổi danh
Hết chương