Chương
Khi Kiều Ảnh nhìn thấy môi của Diệp Ý Hàn đến gần, trong lòng lại sinh ra ý sợ. Nhanh chóng dùng tay che lấy nơi miệng... Lần này để hai người đều vô cùng lúng túng
"Quá muộn rồi, chúng ta đi thôi" Kiều Ảnh mở miệng trước, trong ngữ điệu mang theo chút ngại ngùng
"Được"
Hai người sau khi đi trở về, trao đổi số điện thoại. Kiều Ảnh cũng không ngồi xe của Diệp Ý Hàn, một mình bước chậm ở trong đêm tối. Về đến quán đồ chơi, lên lầu nằm ở trên giường. Tinh tế hồi tưởng đến chuyện xảy ra của hôm này. "Diệp Ý Hàn...Kiều Ý Nhiên....Kiều Hàn..." Kiều Ảnh nhẹ nhàng thì thầm... Cuối cùng nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi
Sột soạt sột soạt —
Kiều Ảnh nghe thấy được tiếng động, cực nhanh đứng dậy
Sột soạt sột soạt —
Âm thanh càng ngày càng gần, Kiều Ảnh nhíu lông mày, cuối cùng!
Đùng —
Kiều Ảnh vọt tới, một quyền đánh tới người đến kia, trực tiếp lại đem người ngã xuống
Đùng đùng đùng —
Dưới lầu mấy người chưa đến, nổ ba súng với nàng, đều gắn ống hãm thanh!
Kiều Ảnh cảm giác chuyện lớn không ổn, vươn mình lẩn trốn đi. Kiều Ảnh trốn ở trong hốc tối, không thể không nói Hạ Ảnh rất thông minh làm một hốc tối cho nàng, đồng thời chỉ cần sau khi hốc tối vừa mở ra cửa sổ phía sau cũng sẽ mở ra theo, như vậy không chỉ có thể tránh né kẻ địch, còn có thể dụ dỗ bọn họ. Quả nhiên đám người kia cho rằng Kiều Ảnh chạy từ cửa sổ, cũng nhảy cửa đuổi theo
Đợi những người kia sau khi đi hết, Kiều Ảnh qua rất lâu mới ra ngoài. Giữa lúc Kiều Ảnh dự định thở phào một hơi
Đùng đùng đùng — ba súng toàn bộ bắn trúng Kiều Ảnh, một súng trên cánh tay hai súng trên bụng. Kiều Ảnh còn chưa kịp phản ứng, người kia lại nã một phát súng đùng — bắn thẳng vị trí trái tim
Đùng — Kiều Ảnh ngã xuống đất. Máu tươi chảy đầy sàn nhà, thấm ướt toàn thân. Người kia đi tới phía Kiều Ảnh. "Quả nhiên giảo hoạt" Duỗi ra súng, vừa định kéo cò, ngay ở lúc ngàn cân treo sợi tóc
Đùng — không biết là ai hướng đến phía sau lưng người kia nã một phát súng. Kiều Ảnh nhìn người vừa rồi còn muốn bắn giết mình, bây giờ thì ngã không dậy nổi. Lại nhìn một chút người cứu mình. "Hạ..." Kiều Ảnh vẫn không kịp nói xong, thì không kiên trì được ngất đi
"Kiều Ảnh! Kiều Ảnh!" Hạ Ảnh kêu to vọt tới, lập tức ôm lấy Kiều Ảnh, mang đi bệnh viện
Ngồi ở trong bệnh viện, chờ đợi kết quả phẫu thuật.
"Hạ Ảnh" Hạ Ảnh nhìn Hạ Tư Nghi tiến vào
"Tiểu Ảnh, tiểu Kiều thế nào rồi" Hạ Tư Nghi có chút sốt ruột hỏi. Hạ Ảnh lắc lắc đầu hai người thì đều trầm mặc rồi. Hạ Ảnh hình như nghĩ tới điều gì
"Tư Nghi, ngươi ở lại chỗ này trước, ta đi một chút thì đến"
"Được, ngươi cẩn thận một chút"
Khi Hạ Ảnh về tới quán đồ chơi, liếc nhìn bộ xác chết nam nhân kia, lật xem hồi lâu, cuối cùng ở nơi cổ tìm được. "Kiều....Kiều gia" Kiều Ảnh đem đồ chụp lại, xử lý tốt xác chết nam nhân, thì lại nhớ tới bệnh viện, phát hiện phẫu thuật đã kết thúc. Trái tim của Hạ Ảnh treo lên... Kiều Ảnh! Chịu đựng!
Hết chương