Chương
Hạ Ảnh ngẩng đầu nhìn Kiều Hàn, lửa giận trong con ngươi sắp đem chính mình cắn ngược lại rồi. "Hài lòng rồi? Cút đi! ! !" Gào thét một tiếng với Kiều Hàn, thì quay người tức giận rời đi. Kiều Hàn vẫn là dại ra ở nơi đó, không có bất kỳ vẻ mặt gì, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy chán chường. Đột nhiên một người nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, là Hạ Tư Nghi, Kiều Hàn và Hạ Tư Nghi cũng không quen cho nên cũng không biết Hạ Tư Nghi là người như thế nào.
"Ta biết nguyên nhân của sự việc, ta sẽ cố gắng khuyên Hạ Ảnh, mà ngươi cũng suy nghĩ kĩ một chút" Hạ Tư Nghi mang theo nghiêm túc mà nói. Mà Kiều Hàn vẫn là trầm mặc, cuối cùng Hạ Tư Nghi đi rồi, lưu lại một mình Kiều Hàn ở trong hành lang. Kiều Hàn không biết đang suy nghĩ gì... Đột nhiên nhíu mày, rời khỏi.
Kiều Hàn đi tới bên trong phòng bệnh, nhìn băng vải đầy người của Kiều Ảnh. Máy móc lớn lớn nhỏ nhỏ ở trên người, liền cảm thấy lòng chua xót. Cô tới gần ngồi ở một bên.
"Kiều Ảnh..." Nhẹ nhàng kêu người trên giường bệnh, thanh âm ôn hòa từ lâu không còn lạnh lẽo kiêu ngạo của ngày thường. Lần này Hạ Ảnh không có ngăn cản nhưng vẫn cứ tràn đầy khó chịu với Kiều Hàn. Kiều Hàn cứ như vậy ở bên cạnh Kiều Ảnh giữ ròng rã ba ngày. Mà Kiều Ảnh cũng không phụ sự mong chờ của mọi người mở mắt ra. Hai mắt mê man, chuyển động không hề tức giận. "Kiều Ảnh!" Kiều Hàn nhìn thấy Kiều Ảnh tỉnh rồi, vô cùng kích động. Hoàn toàn mất hết cao ngạo của bình thường. Kiều Ảnh không nói gì, Kiều Hàn lại đem đồ ăn đưa tới bên miệng của Kiều Ảnh. Có thể là thật sự đói bụng, Kiều Ảnh há mồm, cứ như vậy từng miếng từng miếng lấp đầy bụng.
Hạ Ảnh lại không từng đến, không biết đang bận cái gì.
Kiều Ảnh ở bệnh viện nghỉ ngơi rất lâu, cũng dần dần tốt lên, chỉ là tay trái của nàng... Nàng biết...Tàn phế rồi... Nhưng nàng rất trầm mặc cái gì cũng không nói...Mà mỗi ngày Kiều Hàn đều ở bệnh viện chăm sóc Kiều Ảnh, chiếu cố cực kỳ tỉ mỉ. Cô cũng không biết mình còn có loại tiềm năng này.
Một ngày nào đó Kiều Hàn đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Kiều Ảnh ngơ ngác đứng ở phía trước cửa sổ. Tức cảnh sinh tình...Để Kiều Hàn nhớ tới ngày bị giam cầm đó...
"Ngươi làm gì Kiều Y Kỳ rồi?" Kiều Ảnh mở miệng trước. Âm thanh rất bình thản không có sóng gió.
"Bị ta phế bỏ rồi." Vài chữ tuy mang theo máu tanh, nhưng Kiều Hàn nói với Kiều Ảnh, cũng rất ôn nhu.
"Nàng... Chẳng qua là quá mức yêu ngươi...Có cái gì sai... Chẳng qua là tê tâm liệt phế mà yêu...Có cái gì sai... Ngươi thì sao... Ngươi hiểu cái gì..." Kiều Ảnh không quay đầu lại, vẫn là yên lặng nhìn ngoài cửa sổ. Kiều Hàn trong lúc nhất thời không biết làm sao trả lời... Cũng chỉ có thể im lặng.
Hết chương