Khi nhóm giáo sư Trình quay về, mọi việc đã kết thúc, tuy nhiên cảnh sát vẫn kiểm tra từng nhà đề phòng có kẻ khả nghi lẩn trốn.
Đường Cửu bị gọi đi hỗ trợ điều tra, Trịnh Nguyên nghĩ ngợi cũng vội đi theo. Rất nhiều người hiểu sai về nhà phong thủy, đặc biệt cảnh sát, quân nhân. Đường Cửu giỏi mấy cũng chỉ là một cô gái nên anh ta hơi lo.
Thực ra họ không làm gì Đường Cửu, chỉ muốn hỏi tại sao cô biết, rút kinh nghiệm mà thôi.
Nhưng cách của cô thì không ai học được, xem tướng mạo? Nếu không phải thật sự bắt được người, họ đều cho rằng cô đang nói giỡn.
Đường Cửu trông rất vô tội: “Chắc là nhờ giác quan thứ sáu.”
Nói thế còn không hợp lý bằng xem tướng mạo đâu.
Đường Cửu ngẫm nghĩ, uống một ngụm trà sữa được chuẩn bị riêng cho mình: “Chẳng hạn như quân nhân đã gặp qua máu và chưa từng thấy máu sẽ có khí chất khác biệt. Tương tự, diện mạo giống nhau mà khí chất khác nhau cũng thể hiện ra cảm giác bất đồng.”
Nói như vậy dễ hơn hẳn, người đàn ông trung niên đã hiểu ra, có điều cậu thanh niên đang ghi chép bên cạnh sửng sốt nhìn cô. Nếu Đường Cửu phân biệt được thì chắc hẳn cô đã từng gặp qua đội trộm mộ chuyên nghiệp, còn tỉ mỉ quan sát, nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu người ta.
Cậu thanh niên định hỏi, chợt nghe người đàn ông trung niên nói: “Cảm ơn cô, liệu cô có thể giới thiệu vài cuốn sách xem tướng mạo không? Loại cơ bản nhất là được.”
Cô đáp: “Có thể, nhưng nó hơi nhàm chán.”
Người đàn ông trung niên: “Không sao.”
Đường Cửu mở sổ viết tên vài cuốn sách, sau đó xé giấy đưa họ.
Người đàn ông trung niên nhận mảnh giấy: “Cảm ơn sự phối hợp của hai người, về sau phát hiện chuyện gì, cứ nói với tôi.” Dứt lời còn trao đổi phương thức liên lạc với Đường Cửu, Trịnh Nguyên.
Chờ Đường Cửu và Trịnh Nguyên đi khỏi, cậu thanh niên mới nói: “Sếp à, cháu cảm giác cô ấy hẳn đã từng gặp đội trộm mộ khác, tại sao sếp không hỏi?”
Người đàn ông trung niên xem tên sách: “Cô ấy còn gặp qua máu, cậu muốn hỏi thăm một chút không?”
Cậu thanh niên sững sờ, vô thức nhìn về phía cửa, hồi tưởng lại dáng vẻ của Đường Cửu: “Sao có thể chứ, trông cô ấy vẫn trẻ, không giống người từng thấy máu.”
Người đàn ông trung niên nhún vai: “Tôi đùa thôi.”
Thực tế, ông cũng không dám chắc, chỉ là do trực giác mách bảo. Có những lời không nói ra miệng vẫn tốt hơn, dã thú bị nhốt trong lồng chỉ mất đi tự do chứ không mất đi dã tính: “Được rồi, cậu mua giúp tôi mấy cuốn sách này, tôi muốn nghiên cứu thử xem.”
Cậu thanh niên nhìn tên sách, lên mạng tìm hiểu: “Hữu ích thật hả sếp?”
Người đàn ông trung niên không đáp lời, chỉ nói: “Cậu còn nhớ vụ án không?”
Cậu thanh niên: “Nhớ ạ.”
Vụ án tuy người ngoài ít biết nhưng nội bộ ngành rất coi trọng.
Đợt ấy, cảnh sát lần ra manh mối, truy quét băng nhóm tội phạm song không bắt được hết, để mấy tên tẩu thoát. Chúng dựa vào một số tin tức truyền thông biết được người lãnh đạo hành động lần này, sát hại cha mẹ và vợ ông ấy, bắt cóc hai con gái của ông.
Đám tội phạm rất ngông cuồng, tung ra vài cái tên của chiến sĩ tham gia, yêu cầu họ lấy cái chết tạ tội. Chúng cho thời hạn một ngày, nếu họ không làm theo, sẽ giết con tin.
Kỳ lạ thay, khả năng phản trinh sát của đám tội phạm rất cao, trong khoảng thời gian ngắn không tài nào tra được vị trí của chúng.
Cậu thanh niên nhíu mày: “Vụ án đó kết thúc đột ngột, đáng tiếc chỉ cứu về một con tin.”
Người đàn ông trung niên: “Đúng, tôi nhận được tin Lục tiên sinh được mời đến.”
Cụ thể ra sao thì họ không biết.
Cậu thanh niên nuốt nước bọt: “Vậy sau này nếu có vụ án không phá được đều phải mời nhà phong thủy đến xem ạ?”
Người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu: “Không phải.”
Nhưng chi tiết thế nào, không ai nói rõ.
Thanh niên hỏi: “Lục tiên sinh đâu rồi?”
Người đàn ông trung niên cũng hỏi qua việc này: “Lúc được mời hỗ trợ thì Lục tiên sinh đã ốm nặng, phá án xong chưa lâu, ông ấy cũng qua đời.”
Lục tiên sinh có thể nói là một thế hệ đại sư phong thủy, ngay cả cha người đàn ông trung niên nhắc đến Lục tiên sinh đều rất tôn trọng. Tiếc rằng ông ấy đã chịu nhiều khổ đau thời loạn lạc, dẫu sau này được chăm sóc cẩn thận cũng không đủ.
Cậu thanh niên không biết Lục tiên sinh, nhưng nghe người tài giỏi như thế qua đời vẫn cảm thấy thương tiếc.
Trịnh Nguyên và Đường Cửu ra ngoài bèn tách nhau. Đường Cửu đi gặp giáo sư Trình, sắc mặt ông nhẹ nhõm hơn nhiều, thấy cô bèn cười nói: “Tiểu Đường không bị làm sao chứ?”
Cô ngồi đối diện ông: “Cháu không sao.”
Giáo sư Trình đã nghe nói Đường Cửu và Trịnh Nguyên khống chế một kẻ khả nghi trà trộn vào phòng bếp, song không biết những tên trộm mộ sa lưới có công lao của cô, tựu trung cũng vì bảo vệ cô. Dẫu sao, không ai dám cam đoan đội trộm mộ đã bị bắt hết hay chưa.
“Hầm ăn trộm chưa đào thông, cháu đoán bên trong mộ cổ vẫn còn nguyên vẹn.” Giáo sư Trình thoạt nhìn trẻ hẳn, không ủ rũ như khi vừa xuống xe: “Tốt quá!”
Đường Cửu nghe vậy bèn mỉm cười, cô chịu giao tiếp với nhóm giáo sư học giả cũng là vì một mặt nào đó của họ rất đơn thuần: “Chúc mừng.”
Giáo sư Trình cũng cảm thấy mình hơi thất thố: “Cháu tra một ít tư liệu, phỏng đoán lăng mộ này thuộc triều Minh, tuy nhiên cụ thể còn phải đợi khai quật, xem vật bồi táng mới có thể xác định.”
Thật lòng, Đường Cửu thấy người xưa tỉ mỉ lựa chọn huyệt tốt, vật bồi táng, cuối cùng đều trở thành vật nghiên cứu của con người, mấy bộ hài cốt bảo quản hoàn chỉnh cũng bị mang đi triển lãm. Nếu họ biết trước tương lai, chắc hẳn sẽ tức hộc máu.
Cô nghĩ, nếu mình và Dung Dư Dương chết, phải để lại di chúc dặn người ta hỏa táng họ rồi trộn chung tro cốt, rải xuống biển, vừa sạch sẽ vừa tuy hai mà một.
Giáo sư Trình không biết cô lơ đãng, ông hỏi: “Chú nghe nói từ địa hình có thể đoán một số chuyện? Tiểu Đường à, cháu thấy mộ cổ này là mộ của văn nhân hay võ tướng?”
Cô quả quyết: “Văn nhân.”
Ông tò mò: “Vì sao?”
Đường Cửu: “Nhìn ra.”
Ông giục giã: “Chúng ta qua phòng họp tạm, cháu kể cho chú nghe nhé?”
Cô gật đầu đồng ý, đi theo giáo sư Trình.
Phòng họp tạm lại có thêm một ít bản đồ địa hình chụp bằng vệ tinh, bên trong là mấy chuyên gia. Đường Cửu không bận tâm, nói thẳng: “Chú xem hình dạng bản đồ địa hình này có giống một đàn chim nhạn đang bay qua ải không?”
Giáo sư Trình nhìn theo hướng cô chỉ, quả thật hơi giống.
Đường Cửu chờ ông phản ứng mới tiếp tục: “Nhìn từ chỗ này, nước từ xa chảy đến, do hai khe suối tạo thành, nhưng khi kết hợp lại thay đổi, chảy ngược dòng.”
Giáo sư Trình nhìn theo tay Đường Cửu, nói: “Bình thường, nước phải chảy từ nơi này xuống, thế nhưng ở đây lại chảy ngược lên chỗ cao, đổ vào thủy khẩu.”
() thủy khẩu: nơi dòng nước bắt đầu chảy vào huyệt, một khu làng hoặc dải đất đặt mộ.
Đường Cửu ‘vâng’ một tiếng.
Khi hai người thảo luận, có mấy chuyên gia cũng xúm vào, Đường Cửu biết nhưng mặc kệ.
Cô nói: “Lại quan sát dãy núi này, bị phân thành mười đỉnh, nhìn qua đã thấy chót vót hiểm trở. Nước chảy ngược dòng sẽ dồn về đây, dải đất ấy chính là huyệt tốt, cũng là vị trí mộ cổ các chú khoanh vùng.”
“Thực ra nếu chỉ nhìn phía này sẽ không ra bố cục mà chỉ cảm thấy khí thế rất thịnh.” Đường Cửu chỉ vào một bản đồ khác: “Nhưng xem từ góc đối diện, hai ngọn núi này hệt như rồng cuộn hổ ngồi, tạo cảm giác như đang che chở, bảo vệ xung quanh huyệt tốt.”
“Núi Tổ là điểm xuất phát của long mạch, mà núi Thiếu Tổ là chạy dọc theo long mạch, băng qua các mạch núi lớn nhỏ uốn lượn gấp khúc, bình thường trái núi cao vượt hẳn lên ở khúc thứ hai, thứ ba chính là núi Thiếu Tổ.” Đường Cửu giải thích sơ lược về núi Tổ và núi Thiếu Tổ, mới nói tiếp: “Dưới chân Thiếu Tổ, thế núi hơi thấp thoải về phía trước, đó là cận án.”
Giáo sư Trình gật đầu, nói: “Đúng là như thế.”
() Núi Tổ (Tổ Sơn) hay còn gọi là núi Tổ Tông, chỉ mạch núi nơi long mạch xuất phát, căn cứ vào khoảng cách giữa núi Tổ với nơi kết huyệt, có thể chia làm núi Thái tổ, núi Thái Tông, núi Thiếu Tổ, núi Thiếu Tông, núi Phụ Mẫu. Thái Tổ là ngọn núi cao nhất của các mạch núi, là chúa của các núi trong vùng. Thiếu Tổ là ngọn núi lớn sau Thái Tổ. Ở gần huyệt là núi Thiếu Tổ, núi này có liên hệ mật thiết nhất với cát hung, nếu nở nang rộng rãi là điềm tốt, nếu thấp bé đơn độc, sức lực sẽ kém. (Nguồn: Phong thủy Trịnh Gia, thuatphongthuy.com.vn)
() cận án: Trong phong thủy, án là ‘sơn’ (núi), ‘cận án’ tức mạch núi thấp bằng phẳng, gần huyệt mộ.
Cô uống một ngụm nước: “Xem kỹ có thể nhận ra địa thế bên trong tương đối gắn kết, phía ngoài có ‘thủy’ bao quanh Thanh Long và Huyền Vũ, ‘môn hộ giao cố’, bên trái là ‘long thế tẫn xử, hậu xuyến lai long’, đại cát.”
Có chuyên gia hỏi: “Sao tôi nghe nói phải xem ‘sa tú’, ‘chân long’ gì đó mà?”
Nghe vậy, Đường Cửu giải thích: “Quả thật, không ít người cảm thấy mấy thứ đó tốt mới là tốt, nhưng đối với người chết thì đều không lành. Chân long ẩn hiện, không nằm trên đường thẳng nối các mạch, bố cục tốt cần tập trung, rải rác rộng chưa hẳn đã tốt, miễn là sa tú bằng phẳng.”
“Đây có thể gọi là địa thế nhạn bay qua ải điển hình.” Đường Cửu nói: “Đời sau của huyệt mộ ‘nhạn bay qua ải’ thường sản sinh ra nhiều văn nhân nhã sĩ, cho nên cháu đoán chủ nhân ngôi mộ là văn nhân.”
Một chuyên gia tóc muối tiêu cảm thấy rất thú vị, tuổi ông bây giờ rất thích hậu bối tài năng, nghe vậy nói: “Chi bằng chúng ta đánh cuộc?”
Đường Cửu nhìn về phía người nói đang chuyện, cười đáp: “Được, nếu như cháu thắng, giáo sư tặng cháu một bộ tranh chữ của bác nhé?”
Giáo sư Trình nở nụ cười: “Cháu nhận ra giáo sư Lưu hả?” Giáo sư Lưu là chuyên gia thư pháp, nhưng thư pháp chỉ là thú vui của ông, rất ít viết tặng người khác, ở ngoài có tiền cũng không mua được.
Đường Cửu nói: “Không ạ, cháu chỉ xem tướng mạo thôi.”
Giáo sư Lưu cười: “Được, vậy nếu cháu thua thì sao?”
Đường Cửu nói: “Phật châu do trụ trì Diệu Trúc khai quang?”
Giáo sư Lưu nheo mắt: “Được.”
Đường Cửu tìm chiếc vòng bằng gỗ đàn hương trong balo, đặt vào tay giáo sư Lưu: “Cháu giao tiền cược cho bác trước, nếu bác thua cũng không cần trả lại cháu, bác viết cho cháu một đôi chữ ‘hỷ’ là được rồi.”
Phật châu đàn hương trông rất bình thường, còn không tinh xảo bằng đồ bán bên ngoài nhưng lại khiến giáo sư Lưu cảm thấy an tâm: “Cháu sắp kết hôn ư?”
Đường Cửu đeo lại ba lô: “Chuyện sớm muộn ạ.”
Giáo sư Lưu cầm Phật châu: “Được, coi như bác chiếm lợi của cháu.”
Đường Cửu cười xua tay: “Chỉ là tặng cho người cần nó thôi.”
P/s: Mấy cụm phong thủy bằng Hán Việt ai hiểu thì comment để mình sửa nhé:>