Giữa trưa, Đường Cửu tự nhận phản bội sư môn khiến Dung Dư Dương không có biện pháp quản mình bắt đầu mếu máo, bởi vì cả bàn ăn đều là món cà tím cô ghét nhất. Những thứ người bình thường ghét như mướp đắng, rau thơm,… Đường Cửu đều thích, chỉ riêng cà tím là cô cảm thấy không thể nào nuốt trôi.
Cà tím xào, cà tím kho tàu, cà tím trộn giấm và cà tím om thịt.
Dung Dư Dương tuy không nhìn thấy, nhưng chỉ cần nói trước vị trí món ăn cho anh biết thì anh sẽ không cần người khác giúp đỡ, dù món ăn bị hoán đổi vị trí, anh cũng có thể phát hiện ra. Giống như lúc này, Dung Dư Dương gắp một miếng cà tím cho Đường Cửu: “Đừng ăn cơm không, ăn chút thức ăn đi.”
Đường Cửu cắn đũa khóc không ra nước mắt: “Sư phụ ơi, em sai rồi.”
Dung Dư Dương bưng bát uống một ngụm canh: “Em đã phản bội sư môn rồi.”
Đường Cửu cảm thấy cô đúng là bê đá tự đập chân mình, nhưng da mặt dày không chịu thua: “Nhưng em có thể từ đồ đệ biến thành vợ anh, vẫn là người một nhà thôi.”
Dung Dư Dương suýt bị sặc canh, mím môi nói: “Em là con gái, phải e lệ chứ.”
Đường Cửu cảm thấy chỉ nhìn mặt Dung tiên sinh thì ăn cơm tẻ cũng ngon miệng, nhưng riêng cà tím cô sẽ không chạm vào.
Chẳng biết do đồ đệ đã bị giáo dục hay vì câu đồ đệ trở thành vợ khiến Dung Dư Dương cảm thấy có thể tha thứ cho Đường Cửu đại nghịch bất đạo, anh đặt bát canh xuống: “Bưng hết món còn lại lên.”
Suy cho cùng Dung Dư Dương chỉ muốn dạy dỗ đồ đệ không nghe lời, không nỡ bắt cô ngốc Đường Cửu ăn cơm tẻ.
Chờ Đường Cửu ăn xong, Dung Dư Dương bèn gọi cô đến thư phòng: “Đóng cửa cho kỹ.”
Đường Cửu ngoài mặt cười hì hì, trong lòng thấp thỏm không yên, sau khi đóng cửa đóng lại, cô ngoan ngoãn cọ vào người Dung Dư Dương, làm nũng: “Sư phụ, em mệt rồi, cùng nhau ngủ trưa nhé?”
Dung Dư Dương nhếch môi không nói.
Đường Cửu không dám la lối nữa, cô biết vẻ mặt này của Dung Dư Dương là muốn nghiêm túc.
Dung Dư Dương đang trầm tư xem mở miệng thế nào, nhất thời không hé răng.
Đường Cửu lén lút nhét tay mình vào tay Dung Dư Dương.
Dung Dư Dương thở dài cầm tay cô: “Đường Cửu, đồng ý với anh, đừng mạo hiểm vì anh nữa.”
Đường Cửu lắc đầu, cúi đầu áp mặt mình vào mu bàn tay anh: “Sư phụ, em đã được coi là người tu hành rồi.”
Việc tu hành của nhà phong thủy chủ yếu dựa vào tích lũy kinh nghiệm và lấy được tặng phẩm trời đất.
Tặng phẩm trời đất nào có dễ lấy, nhất định phải mạo hiểm.
Hơn nữa cơ hội chiêm ngưỡng tặng phẩm trời đất vô cùng ít ỏi, đây cũng là nguồn tu hành của nhà phong thủy và nhà tướng số.
Nhà tướng số và nhà phong thủy đều có mệnh ‘ngũ tệ tam khuyết’ nhưng số mệnh của nhà phong thủy tốt hơn nhà tướng số, bởi vì khi điều trị phong thuỷ có cơ hội tìm được công đức hoặc tặng phẩm trời đất, chỉ là tặng phẩm trời đất khó tìm hơn công đức mà thôi.
() Ngũ tệ tam khuyết là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. ‘Ngũ tệ’ ( hại) gồm: quan, quả, cô, độc, tàn. ‘Tam khuyết’ ( điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền.
Tặng phẩm trời đất không những có công hiệu tốt, còn có thể chứa trong đồ vật đặc thù để độ (cứu giúp) cho người khác.
Có điều, muốn lấy được tặng phẩm trời đất là điều vô cùng gian nan.
Phong thủy là con cưng của trời đất, nhất là những nơi phong thuỷ tốt đều được trời đất thiên vị.
Song, có nhiều nơi do tác nhân tự nhiên hay con người khiến phong thuỷ tốt cũng suy tàn, thậm chí biến thành hiểm địa, long mạch vì thế cũng bị phá hoại, từ cát mạch biến thành hung mạch.
Nếu nói phong thuỷ là con cưng thì long mạch chính là tâm can bảo bối của trời đất, dẫu biến thành hung long thì nhà phong thủy cũng chỉ có thể điều trị mà không thể hủy hoại. Cái giá hủy hoại long mạch là gì, ngay cả nhà phong thủy cũng không dám thử.
Nếu có thể điều trị long mạch từ hung long thành cát long thì sẽ có cơ hội lấy được tặng phẩm trời đất.
Trời đất hào phóng như thế, ắt có thể nhận ra chỗ hung hiểm trong đó. Quan trọng nhất là thành công chưa chắc đã có tặng phẩm trời đất, nhưng thất bại nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt.
Dẫu vậy, rất nhiều nhà phong thủy sư vì muốn tiến thêm một bước hay chưa một số bệnh không tiện nói ra trước kia vẫn bí quá hoá liều.
Nhà phong thủy cũng có chính phái và người đi đường ngang ngõ tắt, hồi nhỏ Dung Dư Dương bị nhà phong thủy không đi theo chính đạo làm hại dẫn đến tàn tật, rõ ràng không phải lỗi của anh nhưng vì xúc phạm tới long mạch khiến trời đất trừng phạt nên anh gần như không thể đến gần long mạch.
Nếu là cát long còn đỡ, chỉ bài xích anh, khiến anh làm nhiều công ít; nếu gặp phải hung long thì ngay cả mạng cũng sẽ không còn.
Hết lần này tới lần khác, muốn trị liệu cơ thể thì phải có tặng phẩm trời đất.
Nếu cứ mặc kệ, Dung Dư Dương sẽ sống không quá tuổi.
Dung Dư Dương vẫn luôn mạo hiểm, anh muốn sống sót, muốn hoàn hảo đứng lên, đứng lên để ôm người con gái mình yêu thương nhất.
Kỳ thực, anh không muốn Đường Cửu biết, thế nhưng trời sinh Đường Cửu là người ăn cơm phong thuỷ, thiên phú cực cao còn chăm chỉ học tập. Cô phát hiện tình hình của Dung Dư Dương, lại dựa vào khám phá ra nguyên nhân và cách trị liệu, thậm chí thông qua các loại tài liệu và tin đồn, tìm được miếng ngọc bội có thể chứa tặng phẩm trời đất.
Ngón tay Dung Dư Dương nhẹ nhàng vuốt tóc Đường Cửu: “Không giống nhau, nếu tu hành thật, dẫu anh lo lắng cũng sẽ không buông tay, nhưng… em thì khác, anh không hi vọng em mạo hiểm vì anh.”
Đường Cửu định trả lời thì cảm giác được Dung Dư Dương vỗ nhẹ đầu cô, Đường Cửu im bặt, lẳng lặng nghe anh nói.
Dung Dư Dương đã nghĩ rất lâu, chỉ là có những lời nói ra cảm thấy hơi ngượng: “Anh hi vọng, cho dù anh chết, em cũng có thể sống vui vẻ.”
“Sư phụ, anh biết không có khả năng mà.” Đường Cửu nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự đến bước đường cùng, em sẽ đi cướp long mạch… Thành công, chúng ta cùng sống để đền tội, thất bại, chúng ta cùng chết để đền mạng.”
Giọng cô không lớn, thậm chí còn rất nhẹ nhưng Dung Dư Dương sẽ không hoài nghi tính chân thực trong lời của cô, bởi vì anh biết Đường Cửu sẽ làm thật và còn có thể thành công.
Dung Dư Dương không biết nên trách Đường Cửu to gan lớn mật, làm xằng làm bậy hay là nên ôm chặt cô gái ngốc này. Dẫu biết Đường Cửu không có khả năng nghe mình khuyên bảo, tiếp tục mạo hiểm vì mình thì anh vẫn muốn khuyên cô, chẳng may có tác dụng thì sao.
“Sau này em đi điều trị long mạch, anh và em cùng đi.” Dung Dư Dương nghiêm mặt: “Anh muốn che chở cho em.”
Đường Cửu đỏ hoe mắt, ngồi ngay ngắn nhìn về phía Dung Dư Dương, bỗng nhiên đi tới gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh: “Anh không muốn rời em khiến em rất vui, nhưng em sẽ không dẫn anh đi, anh phải ngoan ngoãn chờ em, không được đến gần long mạch, biết chưa?”
Dung Dư Dương muốn ôm eo Đường Cửu nhưng không dám, chỉ có thể cứng người để Đường Cửu hôn anh, nụ hôn nhẹ thoảng mùi hương cơ thể cô. Không giống những cô gái khác, Đường Cửu chưa bao giờ dùng hương nhang hay nước hoa, trên người chỉ mang theo hương cỏ cây thuần túy.
Đường Cửu hơi xích ra, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi thở phảng phất như giao hòa, cô nắm tay Dung Dư Dương áp vào má mình: “Anh à, em luôn mong một ngày nào đó anh có thể nhìn thấy em, em muốn giúp anh nhìn thấy.”
Dung Dư Dương nhếch miệng: “Ít nhất phải cho anh biết em đi đâu.”
Không đợi Đường Cửu nói chuyện, Dung Dư Dương tiếp tục: “Giới hạn của anh.”
Đường Cửu cọ tay Dung Dư Dương: “Vâng, em sẽ không gạt sư phụ.”
Trong lòng Dung Dư Dương thở phào nhẹ nhõm, bởi vì anh biết Đường Cửu dù có nhiều lúc không đứng đắn nhưng khi cô đã gọi ‘sư phụ’ thì tuyệt đối sẽ không lừa anh.
Đường Cửu nói: “Em đã hứa với sư phụ rồi, có phải sư phụ nên đồng ý với em một việc không?”
Dung Dư Dương đáp ‘ừ’, khi phản ứng kịp định mở miệng bèn nghe thấy Đường Cửu khoan khoái nói: “Được, sư phụ đã đồng ý rồi, vậy thì không thể đi theo em.”
Đường Cửu nói: “Em hứa với anh, em làm được, anh hứa với em, anh cũng phải làm được.”
Dung Dư Dương tức cũng không được mà nhịn cũng chẳng xong, cuối cùng phẫn nộ đuổi Đường Cửu tránh ra, không cho cô sờ tay mình nữa.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, ông Trương và đôi vợ chồng đã chờ trước cửa, con trai đôi vợ chồng cũng đến, có điều anh ta vẫn ngồi lì trong xe không ra.
Đường Cửu nhìn thoáng qua nhưng không nói gì, giúp anh Lâm đỡ Dung Dư Dương lên xe.
Mộ tổ của gia đình này tương đối hẻo lánh nhưng không quá xa, buổi chiều đã tới nơi. Lần này, con trai đôi vợ chồng cũng xuống xe, có điều che mặt kín mít, không rõ tình hình cụ thể, hơn nữa nhìn hành động của anh ta, rõ ràng là mất kiên nhẫn và nóng vội.
Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương ngồi xe lăn, tỉ mỉ kể lại hiện trạng xung quanh phần mộ, Dung Dư Dương gật đầu.
Con trai của đôi vợ chồng không kìm được: “Rốt cuộc cha mẹ muốn làm gì, anh ta đến mắt cũng không nhìn thấy, cầu xin có tác dụng ư?”
Mặt Đường Cửu biến sắc, nhếch môi nhìn người nói.
Ông Trương thở dài: “Cháu…”
Người phụ nữ trung niên vội kéo tay con trai, rối rít xin lỗi: “Dung tiên sinh, thành thật xin lỗi, thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện, xin thầy đừng trách.”
Đường Cửu cười lạnh một tiếng: “Người này cũng ba mươi rồi nhỉ? Còn nhỏ? Mấy đứa con nít ở nhà trẻ nghe được chắc sẽ khóc mất.”
Người phụ nữ trung niên xấu hổ nhưng không dám đắc tội Đường Cửu, chỉ liên tục xin lỗi.
Người đàn ông trung niên cũng lên tiếng: “Thành thật xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, đều do chúng tôi không dạy dỗ tốt.”
Đường Cửu toan mở miệng, Dung Dư Dương bèn ấn nhẹ mu bàn tay cô.
Anh căn bản không đếm xỉa lời họ: “Chỗ đất trống cách phía sau cách ngôi mộ ba mét có thứ gì đó, cẩn thận kẻo làm tay bị thương.”
Anh Lâm tới chỗ Dung Dư Dương chỉ, đó là một khoảnh đất hơi gồ lên, không ít cỏ mọc, anh Lâm cầm xẻng đào đất, đào gần một một mét thì phát hiện một cái bao dán lá bùa vàng.
Đường Cửu đẩy dung Dung Dư Dương qua đó, miêu tả vị trí và hình dạng đại khái cho anh nghe.
Cả nhà đôi vợ chồng trung niên và Trương tiên sinh cũng lại gần, Trương tiên sinh sửng sốt: “Đây là… Đây là gì?”
Dung Dư Dương nói: “Cần máu của cha mẹ ruột ‘đứa nhỏ’ mới có thể hóa giải.”
Người phụ nữ trung niên lập tức tiến lên: “Vâng, vâng, chỉ cần con tôi không sao là được.”
Nét mặt người đàn ông trung niên khó coi: “Bắt buộc phải là cha mẹ ruột hả thầy?”
Dung Dư Dương ‘ừ’ một tiếng: “Nếu không, không những không giải được lời nguyền còn khiến tình hình nghiêm trọng hơn.”
Người phụ nữ thương con trai nhưng không hề ngốc, khó hiểu nhìn chồng và con, hỏi: “Không phải chúng ta đều ở đây rồi à? Ông còn hỏi thế làm gì?”
Chàng trai ăn nói lỗ mãng với Dung Dư Dương không kìm được: “Cha, dù là vì gia đình thì cũng không thể mạo hiểm, cha đón mẹ ruột con tới đây đi, có lẽ mẹ sẽ thông cảm thôi.”
Người phụ nữ trung niên biến sắc: “Đón mẹ ruột tới đây? Thông cảm? Hai người muốn mẹ thông cảm cái gì?”