Pheromone Của Tôi Có Độc

chương 46: (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

TTTCTCĐ - Chương ()

(dreamhouse)

Chương ():

Du Việt sắp bị chữ "oan" ép cho cong đầu, lập tức mở ra hình thức phòng bị, "Ta thiếu nợ tình duyên? Ta thấy ngươi còn chưa có uống rượu liền nói hươu nói vượn mới đúng, lão tử chính là Alpha mạnh nhất Đế Đằng."

Du Liên từng bước ép sát, "Trước không nói ngươi không phải mạnh nhất, thứ nhất đếm ngược...... Mà là Alpha mạnh nhất cũng có thể thiếu nợ tình duyên, ngươi đang chột dạ cái gì, Du Việt?"

Du Việt xoa xoa mũi, "Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn, tiểu thúc, Ngụy Phàm Lĩnh cố ý tới gây sự mà thôi, ngươi cũng biết đấy, hai nhà Đông Quận chúng ta đều thứ nhất đếm ngược, hắn là thứ nhất đếm xuôi lại tới cửa tặng lễ, mọi người còn phải tươi cười đón chào, không khổ não sao?"

Du Liên nặng nề gật đầu, "Ta hiểu, ta cũng họ Du."

Một lát sau, Du Liên lại nói, "Người ta muốn nói không chỉ Ngụy Phàm Lĩnh, Du Việt, ngươi cùng Vạn Dương Trạch...... tiểu thúc không phải là không cho các ngươi yêu đương, nhưng ngươi phải biết rằng, Đế Đằng quy định rõ ràng không cho yêu đương trong trường."

Một là không cho phép AA luyến, ảnh hưởng đến thành tích, hai là sợ các Alpha ưu tú ở bên nhau sẽ ảnh hướng tới kế hoạch liên hôn, làm hai gia đình mâu thuẫn vân vân, Đế Đằng không chịu nổi chỉ trích, cho nên trực tiếp cấm yêu đương trong trường.

Nhưng trước mắt mà nói, trong trường rất ít tuôn ra tin tức Alpha yêu đương với Alpha, dù sao chỉ cần tốt nghiệp khỏi Đế Đằng, trường học liền không quản được.

Đế Đằng cạnh tranh kịch liệt, các Alpha không sinh ra mâu thuẫn đã là chuyện tốt, có thể sinh ra tình cảm rất khó.

(dreamhouse)

Nhưng không có nghĩa là nội quy trường học không tồn tại.

Biểu tình của Du Việt càng ngày càng mất tự nhiên, "Tiểu thúc, ngươi đang nói cái gì, ta cùng Vạn Dương Trạch là...... là đối thủ tình thâm ý thiết, ngươi không thể vũ nhục mối quan hệ cạnh tranh thuần khiết của chúng ta."

"Chỉ cần bị đánh dấu, cạnh tranh gì cũng không còn ý nghĩa, chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi Du Việt." Du Liên nói xong liền đi ra đại sảnh.

Du Việt đứng lặng thật lâu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, Du Liên quả thực là một kẻ tiếu diện hổ (hổ mặt cười – ý chỉ sự nham hiểm), thâm tàng bất lộ, cái gì cũng không gạt được y.

Du Liên không nói cái gì hết, nhưng Du Việt luôn cảm giác y đã biết hết tất cả.

Ở chung với loại người sâu không thấy đáy này thật là đáng sợ, khó trách Ô Phi Trần chán ghét Du Liên.

Ô Phi Trần có tiếng thẳng tính, không giấu nổi chuyện gì, động một chút liền bị Du Liên thăm dò ra hết tất cả.

Cũng thật là đáng thương.

Ngụy Phàm Lĩnh vẫn luôn bị cha Du cuốn lấy, mấy lần xin giúp đỡ nhìn về phía Du Việt đều không có kết quả, rất nhanh, một nhà Vạn Dương Trạch cũng tới.

Vạn Dương Trạch khá là quen thuộc với Du gia, gật đầu chào hỏi phụ huynh xong liền đi tìm Du Việt.

(dreamhouse)

Du Việt nhìn thấy Vạn Dương Trạch đi về phía mình, tim đập rất nhanh, cực kỳ nhanh.

Sao Vạn Dương Trạch lại tới đây?

Không phải mới vừa gọi điện thoại sao?

Vì sao lại tới đây? Không phải Vạn gia đi ngủ rất sớm, có tiếng là làm việc và nghỉ ngơi quy luật sao?

Chẳng lẽ là tới xem Ngụy Phàm Lĩnh? Vạn Dương Trạch nhàn như vậy?

Vì sao lại đi về phía y?

Chân của Du Việt giống như là bị dính tại chỗ, không rời ra được.

Muốn động, không động được.

Du Liên còn đang nhìn kìa, tuyệt đối không thể để y nhìn ra dấu vết gì được.

Du Việt chống một tay lên bình hoa đặt dưới đất, bị me y xa xa nói mấy câu, bình hoa đắt như vậy, làm vỡ thì không tốt.

(dreamhouse)

Du Việt vỗ tay, lúng túng nói, "Ha, bình hoa để trống thế này không tốt lắm, suýt chút nữa thì bị ta đánh đổ, các ngươi cẩn thận một chút...... Sao, ngươi cũng tới đây?"

Vạn Dương Trạch đi đến bên người y, hỏi, "Vì sao Ngụy Phàm Lĩnh lại tới đây?"

"Ta cũng không biết, đột nhiên gọi điện tới nói hắn sắp đến rồi......" Du Việt thậm chí không biết chính mình đang chột dạ cái gì, dịch dịch ra sau.

Giống như là nữ nhân xấu phản bội trượng phu?

Vạn Dương Trạch thành khẩn nói: "Ta là tới xin lỗi."

Du Việt: "Vì sao xin lỗi?" Ngươi còn khó hiểu hơn cả Ngụy Phàm Lĩnh!

Vạn Dương Trạch lại tới gần một bước, "Vừa nãy ngươi điện thoại tới nhà ta, thái độ của ta không được tốt cho lắm."

Du Việt gần như đã quên mất chuyện này, y thở dài, "Haiz, ta cũng không có giận ngươi, có cái gì phải xin lỗi? Làm như ta rất keo kiệt vậy, hơn nữa, lúc ấy ngươi cũng không biết đó là ta."

Vạn Dương Trạch nói, "Không biết đó là ngươi, ta rất hối hận, ta không nên đối xử với ngươi như vậy."

Du Việt phụt cười ra tiếng, "Ha ha ha, đối xử với ta như vậy cũng không sao, ta thật sự không so đo......"

(dreamhouse)

Ngụy Phàm Lĩnh rốt cuộc cũng thoát ra khỏi sự nhiệt tình của Du gia, chạy đi tìm Du Việt.

Sau đó nhìn thấy Vạn Dương Trạch đã sắp dán lên trên mặt Du Việt rồi.

Ngụy Phàm Lĩnh chạy tới kéo tay Vạn Dương Trạch, nói, "Ta thật sự không ngờ Vạn gia ngươi lại thích ta như vậy, còn cố ý mang theo cha mẹ tới xem ta."

Vạn Dương Trạch nhìn cũng không thèm nhìn hắn, "Ta tới tìm Du Việt."

Du Việt: "......"

Ngụy Phàm Lĩnh: "Ngươi tìm Du Việt làm gì, đã nói trước rồi, tối nay ta hẹn trước phòng ngủ của Du Việt."

Du Việt trừng lớn mắt, nơi đuôi mắt mang theo môt tia phong tình kiều diễm, "Ngụy Phàm Lĩnh, tới Đông Quận rồi ngươi giữ mặt mũi một chút đi, lấy cái tin tức tố mùi mỳ cay ăn liền đó, ngươi tốt nhất là ở riêng một phòng, phòng khách đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi."

Vạn Dương Trạch khó hiểu hỏi Du Việt, "Sao ngươi biết tin tức tố của Ngụy Phàm Lĩnh mùi mỳ cay ăn liền?"

Du Việt càng không hiểu ra sao, "Là chính hắn nói."

Ngụy Phàm Lĩnh lui ra sau một bước: "Vạn Dương Trạch, ngươi không phải là có ý tứ với ta đi, ngươi cảm thấy có hứng thú với hương vị tin tức tố của ta sao?"

(dreamhouse)

Vạn Dương Trạch: "Không."

Du Việt biết Du Liên đang đánh giá y, quả thực muốn căng nổ đầu, y đánh ngáp hai cái, đi lên lầu, "Ngụy Phàm Lĩnh, phòng khách nhà ta cho ngươi ngủ, trước khi ngủ Trịnh thẩm sẽ dẫn đường cho ngươi, đừng có quấy rầy ta."

Ngụy Phàm Lĩnh: "......"

Chỉ còn lại Vạn Dương Trạch cùng Ngụy Phàm Lĩnh ở dưới lầu nhìn nhau.

Ngụy Phàm Lĩnh nheo mắt lại, nói, "Thế nào, sợ ta tới gần Du Việt, cho nên vội vàng chạy tới?"

Vạn Dương Trạch: "Ừm."

Ngụy Phàm Lĩnh: "?"

Hắn cư nhiên dám thừa nhận?

Vạn Dương Trạch rất thẳng thắn, "Ngụy Phàm Lĩnh, mặc kệ ngươi tiếp cận Du Việt vì mục đích gì, ta khuyên ngươi một vừa hai phải, ta sẽ không để ngươi làm tiếp nữa."

Ngụy Phàm Lĩnh xấu hổ cười, "Ta có thể có mục đích gì? Ta chỉ là cảm thấy y rất đặc biệt, ngươi không phải cũng cảm thấy thế sao, bằng không ngươi luôn che chở cho y như vậy làm gì?"

Vạn Dương Trạch: "Y thế nào, là chuyện của y."

Ngụy Phàm Lĩnh tới gần Vạn Dương Trạch, nhỏ giọng nói, "Ta liền nói thật cho ngươi đi, hai nhà các ngươi ở Đông Quận cạnh tranh lâu như vậy rồi, luôn sẽ phải có một ngày phân ra thắng bại, mà hiện tại, cơ hội đó đã tới."

Vạn Dương Trạch nhíu mày lại, "Có ý gì?"

"Khi huấn luyện dã ngoại, Du Việt rất không bình thường, ở chung với y lâu sẽ khiến các Alpha khác trở nên không bình thường, Alpha bình thường ở chung với ta sẽ chỉ có thể cảm thấy thống khổ nhưng lại không thể tổn thương được ta, y không giống, y làm ta phải sử dụng thuốc ức chế nhiều hơn bình thường, ngươi biết như vậy có nghĩa là gì đi?" Ngụy Phàm Lĩnh không quanh co lòng vòng chút nào, "Rất kỳ quái, y có sức hấp dẫn đối với ta."

Quan hệ của Du Việt cùng Vạn Dương Trạch khó có thể phân biệt, nhưng nói tới cùng vẫn là ân oán của hai nhà quá sâu, muốn về chung một trận doanh quá khó.

Ngụy Phàm Lĩnh: "Hôm nay ta tâm sự những lời này với ngươi là bởi vì ta biết, ngươi cũng có một ít nghi hoặc về kết quả phân hóa của Du Việt, y là Alpha không sai, dù sao y cũng rất mạnh, Beta cùng Omega bị khuất phục bởi bản năng sinh lý, không có cách nào làm được giống như y, nhưng ta luôn cảm thấy y không phải là Alpha bình thường, ta thật sự mê muội y."

Vạn Dương Trạch: "Cho nên sao?"

(dreamhouse)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio