Đi đến khách sạn sau đó tháy lễ phục dạ hội do bọn họ cung cấp, liền đến bảy rưỡi, nửa giờ này Lục Diêu ở trong căn phòng được chuẩn bị trước học thuộc nhạc chương, dù sao cũng đã nhiều năm chưa đàn nghiêm túc, cho dù thiên phú dị bẩm thế nào, một thời gian dài không luyện tập thì khả năng đánh sai âm phù vẫn rất lớn, cho dù những người đó rất có khả năng là nghe không hiểu.
Quen thuộc chỉ pháp cơ bản cùng khúc phổ, Lục Diêu an vị ở trước đàn dương cầm giữa đại sảnh, cũng không đạn tấu, chỉ ngồi ở đó quan sát người người dần dần tiến vào hội trường. Lần này đến đa số là quân nhân, phần lớn đều mặc quân trang lão luyện mà anh khí, không như đồ rằn ri Trung Quốc, nơi này quân trang thống nhất màu thâm lam, ôm sát thân, thập phần thích hợp cho tác chiến, bên ngoài nhìn vào hiệu quả cũng không kém.
Một mỹ nam tuấn mỹ mặc lễ phục dạ hội ưu nhã, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia thực dễ khiến mọi người chú ý. Mặc dù ở đây phần lớn đều là nam nhân, nhưng thế giới này cũng không bài xích đồng tính, cho nên cũng không ít ánh mắt mang theo tán thưởng hoặc dục niệm dừng trên người Lục Diêu. Đối mặt với những ánh mắt đó, Lục Diêu vẫn bất vi sở động, bằng vào phần trấn định này đã đủ khiến người nào đó tâm hoài bất quỹ ngứa ngáy khó nhịn.
“Hi, lại thấy mặt.”
Một thanh âm mang theo trêu chọc vang lên bên tai, tay Lục Diêu phản ứng nhanh hơn đầu, trước khi quay đầu khuỷu tay đã huých ra đẩy nam nhân đang tới gần ra một bên.
“Uy uy, cái tên này sao lại vô lễ như vậy a!”
Mặt không chút thay đổi nhìn về phía cái đầu màu nâu kia, nhận ra người nọ là ai, Lục Diêu thoáng kinh ngạc nhướn mày, “Tên lừa đảo hôm trước?”
Cách nói này làm Edie chịu đại đại đả kích, gã khoa trương làm động tác ôm tim lui lại phía sau mấy bước, đầy mặt không dám tin, “Lục Diêu thân ái, chẳng lẽ trong suy nghĩ của ngươi ta lại là loại người đó sao?”
Nghe vậy, thần sắc Lục Diêu nghiêm túc trên dưới đánh giá Edie một phen, cuối cùng trong ánh mắt chờ mong của đối phương, ngữ khí tràn ngập khí phách trả lời, “Rất giống.”
Có điều lần trước Edie mặc y phục hàng ngày, Lục Diêu quả thật không ngờ nam nhân lỗ mãng này thế mà lại là đại tá – hắn cũng là hôm qua mới bổ túc về hình thức quân hàm đại biểu cấp bậc ở thế giới này. Không thể không thừa nhận, tuy rằng tính cách chẳng phải đáng tin, nhưng Edie mặc quân trang cũng ra dáng, nói vậy nếu thu liễm tươi cười tùy ý kia, sẽ càng có uy nghiêm hơn. Hơn nữa Lục Diêu chưa từng giới thiệu danh tính với Edie, hẳn là Edie lén tra đi.
Thất bại thở dài, Edie chỉnh chỉnh lại áo, không đùa giỡn Lục Diêu nữa, “Thế nhưng ngươi xuất hiện ở đây thật đúng là làm ta ngoài ý muốn, hơn nữa nhìn cách ngươi ăn mặc cùng vị trí ngồi…… Ngươi không phải nhạc công mới tới nơi này đi?”
Thấy Lục Diêu gật đầu, trên mặt Edie hiện ra thần tình kinh ngạc cùng hoài nghi, “Sao có thể, ta nghe quản sự ở đây nói lần thông cáo này tuyển được nhạc công có trình độ đủ để sánh với nhạc công ngự dụng của đế quốc, vậy nói thế nào cũng phải là lão nhân đi? Ta còn chưa từng thấy nhạc công nào dưới sáu mươi tuổi.”
“Ta không cần phải nói dối.”
Edie vốn đang định nói gì đó, lời đến bên miệng lại bỗng nhiên ngừng lại, đối Lục Diêu làm thủ thế im lặng, chỉ chỉ vị trí bục phát biểu.
Theo phương hướng Edie chỉ nhìn lại, Lục Diêu chỉ thấy một nam nhân đầu ngân phát kỳ dị cũng một thân quân trang đang đi tới giữa bục phát biểu, ngón tay đưa lên viền cổ áo tựa hồ ấn cái gì đó, sau đó liền ngẩng đầu, ngay sau đó thanh âm băng lãnh của nam nhân liền quanh quẩn ở trong đại sảnh, “Im lặng.”
Khi nam nhân ngẩng đầu, Lục Diêu thấy được đôi mắt y cũng là màu ngân bạch, màu sắc như vậy lại xuất hiện trên thân một nhân loại thật sự quái dị, tướng mạo thập phần tinh xảo, cũng không tới mức dương cương, lại rất phù hợp với khí chất của y, mà người này cho người ta ấn tượng ban đầu chính là nghiêm túc mà lãnh khốc, tựa hồ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dao động, nghĩ thế nào cũng sẽ không giống như nữ nhân mà ở sự kiện thế này chú ý sửa soạn y phục. Mà nếu tuổi trẻ như vậy đã là thượng tướng, thì năng lực của người này đích xác không thể khinh thường.
Theo hai chữ vừa nói ra, đại sảnh hơi hơi huyên náo lập tức lặng xuống, đám quân nhân vốn tư thái tùy ý lập tức ngay ngắn đứng thẳng, thần sắc hi nháo vừa rồi không thấy tung tích, nghiêm túc nhìn về phía nam nhân đang muốn nói chuyện.
“Đội số vào một tuần trước đã hoàn thành nhiệm vụ thanh trừ đám trùng Beirut còn sót lại, tiệc khánh công lần này là để khao các chiến sĩ đã vất vả mấy tháng tác chiến, ta tuyên bố, hôm nay ở nơi này không có thượng cấp hạ cấp, cho nên không cần câu nệ.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới lập tức một mảnh hoan hô, lập tức liền có binh lính lớn tiếng hướng trên đài hô: “An Duy Tư thượng tướng, ngươi tính lúc nào nói chuyện yêu đương a? Còn tiếp tục như vậy đội chúng ta có người kiềm chế không được nha!”
Nghe vậy Lục Diêu lại đánh giá nam nhân thêm vài lần, thì ra người này chính là An Duy Tư thượng tướng. Ánh mắt liếc qua Edie, Lục Diêu chú ý tới đôi mắt Edie nhìn An Duy Tư cư nhiên tràn ngập thâm tình, hiếm khi thấy trong ánh mắt một người có thể bắt gặp thần sắc nghiêm túc như vậy, thì ra gã đối với vị thượng tướng kia là ôm ấp thứ cảm tình này.
Trong quân đội luôn không thiếu kẻ lớn mật, tình huống như vậy cũng không phải lần đầu tiên, binh lính kia vừa nói xong, bên cạnh liền có người trả lời, “Vấn đề không dinh dưỡng như vậy lần nào cũng hỏi ngươi không thấy phiều a? Chúng ta đều có thể thay thượng tướng trả lời: Không quan trọng, tạm thời không nghĩ tới!”
“Không.” An Duy Tư sửa đúng, thanh âm vẫn nghiêm túc đến mức như đang tiến hành diễn tập quân sự, “Đang suy xét.”
Đáp án này tuy rằng có chút khác trước, nhưng xét về bản chất thì khác biệt không quá lớn, cũng không ai phản ứng gì, chỉ là bĩu môi, cảm giác trưởng quan nhà mình đang nói cho có lệ.
“Như vậy, tiệc khánh công hiện tại bắt đầu.”
Theo thanh âm cứng nhắc của An Duy Tư hạ xuống, đầu ngón tay Lục Diêu cũng dừng trên phím đàn, suy xét đến vấn đề ở đây không phải thân sĩ tiểu thư gì mà là quân nhân, hắn lựa chọn tấu khúc phần lớn đều có tiết tấu tương đối nhanh, giai điệu thoải mái.
Edie còn ở bên cạnh Lục Diêu, giờ phút này thấy động tác ưu nhã lưu sướng của Lục Diêu, kinh ngạc trừng lớn mắt, như là không nghĩ tới Lục Diêu thật sự biết đánh dương cầm, hơn nữa giai điệu còn êm tai như vậy, trước kia gã chưa từng nghe qua. Muốn nói chút gì, lại sợ quấy rầy Lục Diêu, chỉ đành xám xịt tránh ra.
Dư quang khóe mắt Lục Diêu thấy được Edie đi về phía An Duy Tư, cảm thấy có chút hiểu được quan hệ của hai người này.
“Lục Diêu? Không nghĩ tới sinh hoạt của ngươi cũng thật dễ chịu nha.”
Thanh âm này trong khoảng thời gian ngắn gây cho Lục Diêu một loạt phản ứng không thích hợp, nguyên nhân chủ yếu là hắn đối với kẻ theo dõi mình hai mươi bốn giờ này, thật sự là vô cùng chán ghét, “Cách ta xa một chút.” Nghĩ cũng đúng, Cleo là thành viên tham gia nhiệm vụ lần đó, sẽ xuất hiện ở đây là đương nhiên.
Đối với thái độ ghét bỏ rõ ràng như vậy, Cleo thấy cũng không thể trách, mặt dày mày dạn tựa lên đàn dương cầm, cảm thấy hứng thú theo dõi đôi tay không ngừng nhảy múa trên phím đàn đen trắng, “Thật là lợi hại a, ngươi sao lại biết loại nhạc khí này? Ngươi không phải tới thường thức phổ thông cũng hoàn toàn không biết gì sao?”
“Cái này ở chỗ chúng ta rất nhiều người biết.” Lục Diêu cũng không thích khoe khoang mấy thứ này, cũng không có hứng thú với đề tài này, liền ngược lại nói, “Quân đội các ngươi thực lưu hành đồng tính luyến ái?”
“Nga, ngươi nói người vừa rồi?” Cleo lập tức hiểu được ý Lục Diêu chỉ vừa rồi bọn lính cùng An Duy Tư thượng tướng vui đùa, “Tàm tạm, chủ yếu là trong quân đội nữ nhân tương đối ít, kết giao hoặc đã kết hôn cũng không ít, cũng không phải ai đều theo hệ cấm dục túc sát như An Duy Tư thượng tướng.”
“Hắn không phải cùng Edie kia?”
Lục Diêu chưa nói hết, nhưng Cleo vẫn hiểu được ý hắn, này có lẽ là do mấy ngày đó tiếp xúc với nhau ở mọi phương diện, “Ngươi cũng biết? Edie đã công khai theo đuổi An Duy Tư thượng tướng đã lâu, thượng tướng lại chết sống không phản ứng lại, chúng ta nhìn thôi cũng đã sắp chịu không nổi, lần này không biết thượng tướng sao lại thông suốt, có thể là lâu ngày sinh tình?”
Nói đến bát quái, Cleo nhất thời trở nên hưng trí bừng bừng, Lục Diêu thấy y còn muốn tiếp nói, lập tức ngăn lại, hắn không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác, “Vậy…… Chỗ này của các ngươi có người có vấn đề về tâm lý không?”
“Tâm lý có vấn đề?” Cleo lập lại một lần, không chút do dự trả lời, “Grant Crisp. Không phải ta khoa trương, tên kia thật là biến thái, ngươi đã từng thấy ai nhìn thi thể máu chảy đầm đìa lại cười chưa?”
Nhắc tới người này, Cleo liền nhịn không được rùng mình một cái, “Khó tin nhất là, tên biến thái kia cư nhiên là ca ca của An Duy Tư thượng tướng! Này quả thực chính là chênh lệch một trời một vực!”
Lục Diêu rất ít có dị nghị với đam mê của người khác, nhưng yêu thích độc đáo như vậy ngay cả hắn cũng thấy ghê tởm, nhất là khi bản thân có khả năng rất lớn phải theo đuổi một tên biến thái như vậy. Nghĩ đến điểm này, hai tay chưa từng dừng lại của Lục Diêu run lên, đánh sai lầm vài âm tiết.
Ngay khi cuộc đối thoại của hai người lâm vào tạm dừng ngắn ngủi, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên chen vào, “Ngươi là nhạc công mới?”
Người trong đề tài vừa rồi đột nhiên xuất hiện, Cleo theo bản năng cảm thấy chột dạ, Lục Diêu lại không có bất cứ cảm giác gì, không e dè nhìn về phía An Duy Tư không biết từ lúc nào đã tới đây, “Đúng vậy, ta tên là Lục Diêu.”
An Duy Tư gật gật đầu, trên gương mặt lạnh lùng kia hiện lên thần sắc không quá tự nhiên, nói,“Thực cảm tạ ngươi chăm sóc mèo của ta.”
Hóa ra con mèo kia là của An Duy Tư thượng tướng, Lục Diêu có điểm kinh ngạc, người này cũng không giống người có ái tâm như vậy. Trên mặt vẫn lộ ra mỉm cười lễ độ, “Không có gì, mèo của ngài thực khả ái, ngài cần ta trả lại nó sao?”
“Không,” An Duy Tư lập tức phủ định, “Nếu có thể, mong ngươi giúp ta trông nom nó một thời gian, nó…… Thực thích ngươi.”
Không rõ ý nghĩa hành động này của An Duy Tư, nhưng Lục Diêu cũng vui vẻ cùng con mèo kia ngốc tiếp một đoạn thời gian, chung quy đối mặt với một tiểu động vật thoải mái hơn đối mặt với một người nhiều lắm, hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt làm quen với An Duy Tư, về sau mới tiện tiếp cận người tên Grant kia, “Vinh hạnh của ta.”
Tựa hồ vừa lòng với sự đồng ý của Lục Diêu, biểu tình của An Duy Tư hơi chút nhu hòa xuống, “Ân. Còn nữa, ngươi không cần dùng kính xưng, ta đặc biệt cho phép.”
Dứt lời An Duy Tư liền bỏ đi, Cleo vẫn giả chết bên cạnh lúc này mới lên tiếng, tò mò nhìn chằm chằm Lục Diêu xem a xem, “Hóa ra An Duy Tư thượng tướng nuôi mèo? Còn đang ở chỗ ngươi? Ngươi quen biết An Duy Tư thượng tướng từ lúc nào? Hắn cư nhiên đặc biệt cho phép ngươi không cần kính xưng, trời của ta, thượng tướng có phải uống quá nhiều rồi không?”
“Thực hiển nhiên, thân là một thượng tướng, hắn có trách nhiệm biết rõ ràng chi tiết về ta, vì thế không tiếc làm ra vẻ ngụy trang như vậy. Đừng để ta cười nhạo ý thức trách nhiệm quân nhân của ngươi.”
Trong lòng thập phần rõ ràng mục đích của An Duy Tư, Lục Diêu không thấy có gì không ổn, làm như vậy thực bình thường, hơn nữa hắn đích xác không có bất cứ thứ gì khiến bọn họ hoài nghi, như vậy mặc bọn họ tra xét thế nào cũng không quan trọng, uổng phí công phu cũng không phải hắn.
Dưới tình huống không chạm đến lợi ích và riêng tư cá nhân, độ vị tha của Lục Diêu vẫn tương đôi cao.
“Người tên Grant gì kia, hắn làm cái gì? Biến thái như vậy đế quốc vẫn để hắn nơi nơi chạy loạn?” Trở lại chuyện chính, Lục Diêu vẫn muốn thu thập thêm tin tức về người này.
Không có nhiều hưng trí với đề tài này, nhưng Cleo vẫn trả lời vấn đề của Lục Diêu, “Sức chiến đấu của Grant ngang ngửa An Duy Tư thượng tướng, cũng được gọi là hai đại binh khí hình người của đế quốc, cho nên bình thường đế quốc chỉ cho hắn chút nhiệm vụ trọng yếu, thời gian còn lại để hắn muốn làm gì thì làm, chính sách nuôi thả.”
Đối với một người còn chưa rõ thân phận lộ ra nhiều tin tức như vậy, người này quả nhiên ngu xuẩn ghê gớm. Đối với hành vi không dùng đại não của Cleo, Lục Diêu cảm thấy tương đối vừa lòng, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều hơn, chung quy hỏi tiếp thì hứng thú của mình đối với Grant liền quá rõ ràng.
Sau đó, cũng không có gì đáng nhắc tới, tiệc khánh công đến mười một rưỡi mới chấm dứt, ngẫu nhiên nghỉ tạm trong chốc lát cũng không tính quá mệt mỏi.
Khách sạn nói muốn sắp xếp huyền phù xa đưa Lục Diêu trở về, Lục Diêu cự tuyệt, hắn ngẫu nhiên cũng muốn tản bộ.
Cửa hàng ở đây tựa hồ đều mở cửa cả ngày, chẳng qua buổi tối bình thường không có người trông, nhưng không cần lo lắng có người trộm này nọ, các loại thiết bị ở thế giới này đều tương đối tiện lợi mà thực dụng, hàng hóa đều đặt ở trong tủ bát, dùng thẻ căn cước quẹt trả tiền mới có thể đẩy vật phẩm tương ứng ra.
Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, tầm mắt Lục Diêu lướt qua một cái chuông nhỏ màu vàng nhạt, trong đầu không tự chủ hiện ra hình tượng bạch miêu trong nhà kia mang trên cổ một vật nhỏ như vậy, cảm giác…… cũng không tệ lắm.
Đợi Lục Diêu từ trong cửa hàng đi ra, trên tay đã nhiều ra một cái chuông buộc dây tơ hồng khả ái.