Bình Thành có một hệ thống sông chảy qua toàn bộ thành phố, tên là Kim Thiên.
Nhánh chính của sông Kim Thiên dài km, chiều rộng trung bình là mét, dưới ánh mặt trời hiện lên một dải kim sắc chói lọi, vì thế nên được đặt tên như vậy.
Long Dục biết cho dù Bình Thành có thay đổi nhiều đến mức nào, cũng không thể lấp sông Kim Thiên, vì vậy nên tìm người hỏi đường, đi tới.
Mấy chục năm không tới, bây giờ hai bờ sông Kim Thiên đã có nhiều đường dành cho người đi bộ hơn, hắn thuận theo bậc thang đến bên bờ, vừa đi trau chuốt lại dòng suy nghĩ.
Thứ đáng để cho người ta nhớ mãi không quên và ước ao trong Yêu giới chỉ có cấm địa.
Chỗ đó, bao nhiêu năm qua hắn nghĩ đủ mọi biện pháp nhưng vẫn không thể bước vào, hắn không cho rằng một thằng nhóc con có thể mở được trận pháp. Mà một số văn kiện cơ mật đã bị hắn khóa kỹ từ lâu, còn bày kết giới, nhóc con kia cũng không thể mở ra.
Về phần nhóc con muốn động thủ gϊếŧ người của hắn... Nói thật, mấy thủ hạ kia của hắn tuy không được thông minh cho lắm, nhưng cũng không ngu đến mức vô phương cứu chữa, chắc chắn sẽ không nằm chờ chết, chỉ cần cầm cự, chờ bọn Tử Xuân đến, tình hình lập tức có thể khống chế.
Cho nên hắn không sợ Yêu giới xảy ra đại loạn.
Tới đây gần tám tiếng đồng hồ, tuy hắn không tra được đầu mối hữu dụng, nhưng tốt xấu gì cũng hiểu rõ một chuyện.
Chuyện như tráo đổi linh hồn hai người, chắc chắn phải mượn ngoại lực.
Hoặc là pháp khí, hoặc là thông qua "lời nguyền" để hoàn thành, mà cần có nguồn sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ mới được.
Lấy linh hồn ra vốn đã không dễ dàng, huống chi còn là linh hồn của Yêu Vương?
Bởi vậy không thể nào là pháp khí, pháp khí dùng sức mạnh duy trì, hắn không nghĩ ra có thần lực nào có thể vận hành lâu như thế.
Vậy cũng chỉ có thể là lời nguyền, hơn nữa còn là một lời nguyền cực kỳ cao cấp.
Thứ như lời nguyền nghe có vẻ thần kỳ, nhưng cũng chẳng hề nghịch thiên, cần phải tuân thủ rất nhiều quy tắc, chỉ cần tìm được điều kiện hóa giải lời nguyền là có thể phế bỏ nó.
Căn cứ vào kinh nghiệm hiện có, tạm thời điều kiện hóa giải lời nguyền có: Ngất, nước, nôn mửa và thân cây.
Hoặc thỏa mãn một trong số đó, hoặc đồng thời thỏa mãn mấy điều kiện.
Hắn đã ngủ, vô ích.
Người tính kế hắn phí rất nhiều khí lực tạo nên lời nguyền, e rằng cũng sẽ không đặt điều kiện quá đơn giản. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trước mắt có hai khả năng: Một, bọn họ đồng thời bị thương; hai, dùng tốc độ cực nhanh lao vào nước.
Cái trước có xác suất là %, cái sau có xác suất là %.
Trong % này, có % là hắn đoán mò, % còn lại là cân nhắc đến khả năng nhóc con kia sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhảy cầu đá là có thể trở về, cực kỳ thuận tiện. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhóc con kia không bị xem là con rơi.
Nhưng tới thời điểm này hắn vẫn không nghĩ ra một số chuyện.
Hồi tưởng lại hai lần tráo đổi, nhóc con kia một lần đang đua xe một lần đang mua cà phê, căn bản không có vẻ gì là có chuẩn bị trước, trái lại, lại có vẻ như không hề biết chuyện.
Xét lại tình huống của thân thể này, hắn không ăn sáng, đi đến bây giờ đã cảm thấy mệt mỏi, cho thấy đây không phải người luyện võ. Mà hôm qua lúc chơi game nói bóng gió một hồi, hắn đã hiểu đây là một thiếu gia con nhà có điều kiện, phái một cậu ấm đến Yêu giới, có ý nghĩa gì đâu?
Long Dục đang trầm tư, nghĩ thầm cho dù là vì sao đi chăng nữa, hắn cũng không thể vì xác suất thấp mà không đi thử nghiệm, nhảy vào nước mà thôi, cũng không phải gãy tay gãy chân.
Vì không rõ lời nguyền kia có liên kết tính mạng của bọn họ với nhau hay không, hắn định dựa theo ký ức tìm chỗ nông nhảy, miễn cho thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, bất tri bất giác hơn một giờ trôi qua.
Lúc này, Úc gia đang điên cuồng tìm người. Bọn họ không có phương thức liên lạc với bạn học của Úc Thừa, trực tiếp tìm tới Tống Diệp Lỗi cùng trường.
Tống Diệp Lỗi nghe nói Úc Thừa mất liên lạc, lo sợ đến mức chẳng thiết ăn uống, mau chóng giúp đỡ tìm người.
Hắn gọi mấy cuộc điện thoại, biết bọn họ hát hò ở cao ốc Sơ Húc. Mà cao ốc Sơ Húc là sản nghiệp của Tống gia, hắn ra lệnh một tiếng, lập tức nhận được hình ảnh từ camera theo dõi, thấy rõ hướng Úc Thừa rời đi, sau đó thông qua camera theo dõi các nơi lần tìm theo, thấy Úc Thừa đi về hướng sông Kim Thiên.
Tống Diệp Lỗi liền lái xe thẳng đến sông Kim Thiên, sau khi lái qua hai cây cầu, mắt thấy sắp tới cây cầu thứ ba, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy có một bóng người quen thuộc đang đứng trên đó.
Ngay lúc hắn vừa nhìn sang, bóng người kia dứt khoát trèo qua lan can trên cầu, "Tùm" một phát nhảy xuống.
Tống Diệp Lỗi: "..."
Hắn nhất thời hoảng loạn, mau chóng dừng xe ở một bên cầu, hướng về phía bờ sông, đã thấy kia cái người có hiềm nghi muốn tự sát kia đang bơi vào bờ.
Long Dục thử nghiệm xong, phát hiện quả nhiên là không có tác dụng, "Shh" một tiếng, không nhanh không chậm lên bờ.
Tống Diệp Lỗi từ xa xông tới, thấy "cậu" vén tóc, vắt vạt áo, bình tĩnh đến mức không nhìn ra một chút dấu hiệu gì là muốn tìm đến cái chết, hỏi: "Cậu làm cái gì vậy?"
Long Dục cười nói: "Rảnh rỗi nhàm chán, tìm chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Tống Diệp Lỗi tức đến bật cười: "Cả đám người chúng tôi tìm cậu đến sắp phát điên, cậu lại ở đây tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ?"
Long Dục hơi nhướng lông mày.
Hắn vốn tưởng đây là người qua đường Giáp, ai ngờ lại là người quen biết.
Tống Diệp Lỗi cũng biết tình trạng của bạn thân mình hơi khác thường, đè nén lửa giận, kéo tay cậu qua, ngữ khí hòa hoãn: "Chắc cậu vẫn chưa ăn gì? Đi, về nhà ăn một bữa cơm, thay bộ quần áo."
Long Dục đương nhiên là không ý kiến gì, cùng hắn lên xe.
Tống Diệp Lỗi vừa lái xe vừa tìm đề tài, cảm giác tình trạng của cậu vẫn ổn, thử dò hỏi: "Không có gì muốn nói với tôi sao?"
Long Dục nói: "Tạm thời không có."
Tống Diệp Lỗi không dám ép cậu, nói: "Vậy nếu cậu muốn tìm người trò chuyện, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."
Long Dục nói: "Được."
Hai người trở lại Úc gia, vào phòng trong sự kinh ngạc thốt thành lời của mấy người ở Úc gia. Tống Diệp Lỗi không an lòng với Úc Thừa, liền cùng cậu về phòng, tự mình canh giữ ngoài phòng tắm, báo cáo tiến triển mới cho Úc Diêm Vương.
Tên của Úc Diêm Vương là Úc Duyên, lúc này đây đang nóng lòng chờ tin tức.
Biết em trai mình vậy mà lại đi nhảy sông, tâm tình y đột nhiên trầm xuống.
Ban đầu y cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, ai ngờ Tiểu Thừa đi tự sát thật.
Bây giờ suy nghĩ một chút, đáng ra y nên ý thức được sự khác thường từ sớm.
Tiểu Thừa làm việc rất có chừng mực, biết y ở bên này bận rộn, hẳn là sẽ không đùa giỡn với y, cho dù là thua game, với trí thông minh của Tiểu Thừa, hẳn sẽ có biện pháp tránh đi, trước đây sao y không suy nghĩ sâu sắc hơn chứ!
Y trả lời: Trông chừng nó cẩn thận, đừng để nó ở một mình.
Tống Diệp Lỗi: Em biết rồi, yên tâm đi anh.
Úc Duyên dặn dò người trong nhà một hồi, gọi cấp dưới tới phân phó công tác, chuẩn bị lên chuyến bay sớm nhất bay về nước.
Trợ lý nhỏ thấy Tổng giám đốc của bọn họ cầm điện thoại di động, toàn thân bốc lên khí lạnh, run cầm cập cách xa nửa bước.
Long Dục đi tắm, lau rửa bản thân mình sạch sẽ, sau khi ung dung thong thả ăn xong một bữa cơm thì không có chuyện gì làm.
Tống Diệp Lỗi vẫn ở bên cậu, sợ cậu tẻ nhạt nên đề nghị xem phim, còn cố ý tìm một bộ phim hài, trong quá trình thấy cậu xem say sưa, tâm tình lại đau đớn từng hồi.
Úc Duyên căn bản chưa nói cụ thể nội dung trò đùa, Tống Diệp Lỗi cũng không thể liên tưởng theo hướng đó chỉ là một trò đùa vui.
Vì vậy hắn cho rằng có lẽ Úc Thừa bị bệnh trầm cảm, lúc này đầy đầu đều là những suy nghĩ như "Tôi đứng trước mặt anh tươi cười, nhưng anh đâu biết tôi tuyệt vọng biết bao nhiêu ", càng nghĩ càng không dễ chịu, đợi đến khi bộ phim kết thúc, không nhịn được mà ôm bạn thân một cái.
Hỏi cậu: "Còn xem nữa không? Tôi cùng cậu xem một bộ khác nhé?"
Long Dục nói: "Xem đi."
Hai người liền xem hết bộ này đến bộ khác.
So với Yêu Vương, Úc Thừa bên này lại không nhận được đãi ngộ tốt như vậy. Hắn tỉnh dậy sau một giấc ngủ, liền bị một đám người vây quanh.
Đứng đầu là một mỹ nữ có dáng vẻ cực kỳ quyến rũ xinh đẹp.
Cô mặc một chiếc váy màu lửa, chăm chú nhìn cậu: "Giải thích đi."
Úc Thừa trấn định nói: "Giải thích cái gì?"
"Anh đừng giả ngu với tôi" Cô tiến lên một bước, "Nói, rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì?"
Úc Thừa nhanh chóng quét mắt liếc nhìn những người khác, thấy bọn họ đều rất nghiêm nghị, có mấy người thậm chí còn đỏ cả viền mắt.
Tâm tư cậu xoay chuyển, hồi tưởng lại dáng vẻ khiếp sợ của bọn họ sau khi mình ngã xuống cầu thang, liền đoán được chắc bọn họ cảm thấy cậu bị bệnh, đối phó nói: "Không chuyện gì to tát, tôi rất ổn."
Mỹ nữ tức thì nổi giận: "Ổn ổn cái đầu anh!"
Mấy hộ vệ kia tuy ngày thường không đứng đắn, nhưng khi có chuyện lớn sẽ không nói khoác, nói một quyền hạ gục, thì chính là một quyền hạ gục.
Thực lực của Long Dục ở tầm nào, cho dù lúc đó hắn thần hồn lìa xác bay về cõi tiên, hay để não trên thắt lưng đi nữa cũng không thể dễ dàng bị một quyền quật ngã.
Cô cả giận nói: "Long Dục cmn anh nói thật với tôi, có phải anh lén lút luyện cấm thuật gì đó không? Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của anh, không phải anh muốn xoá bỏ lệnh cấm sao..."
Sắc mặt mấy vị tâm phúc còn lại biến đổi, quát lên: "Tử Xuân!"
Mỹ nữ tên Tử Xuân khí thế hơi ngưng lại, ngậm miệng.
Trong điện nhất thời nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía người trên giường.
Úc Thừa mặt không cảm xúc.
Khi Tử Xuân mắng câu đầu tiên cậu đã nhanh chóng chuyển tới thiết lập tính cách "xấu tính", vì không rõ ràng phong cách của vị vương này, cũng chỉ có thể trầm mặt, nói: "Ra ngoài hết đi, để tôi được yên tĩnh."
Tử Xuân nói: "Anh nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời."
Cô cũng biết mình vừa nhắc tới chuyện không nên nhắc tới, thu liễm không ít lửa giận, "Ngài là vương, nếu ngài có chuyện gì bất trắc, chúng tôi phải làm sao bây giờ? Người dân Yêu giới phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy!"
Mấy tâm phúc còn lại cũng không nhịn được, dồn dập phụ hoạ.
Úc Thừa nói: "Được rồi, bây giờ trước hết để tôi yên tĩnh một lúc đi."
Tử Xuân nghe hắn đáp ứng, lúc này mới buông tha, nói: "Hôm nay đừng làm việc, nghỉ ngơi đi."
Úc Thừa đương nhiên đồng ý, gật đầu.
Nhiều tâm phúc vẻ mặt khó hiểu.
Long Dục làm việc mấy chục năm, đây là lần đầu tiên nghỉ ốm, xem ra đúng là rất nghiêm trọng, cuối cùng bọn họ liếc mắt nhìn người trên giường, lòng chua xót rời đi.
Úc Thừa bình tĩnh một lát, rời giường rửa mặt, mở cửa ra ngoài, thấy mấy hộ vệ còn ở đây trong coi, nhìn về phía một người trong đó, hỏi: "Chép xong sách chưa?"
Hộ vệ kia nói: "Chưa."
Úc Thừa nói: "Chép ở đây đi, tôi nhìn cậu chép."
Lần này hộ vệ kia không muốn chết muốn sống nữa, biết lão đại là nghĩ cho gã, không oán giận câu nào mà đưa tới một cái bàn, bắt đầu chép sách.
Úc Thừa ở bên cạnh chăm chú nhìn, nhìn về phía mấy cái cây trong viện.
Cậu luôn tin vào khoa học, chẳng biết gì về những chuyện không khoa học, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất để thử, cậu sờ vào một cái cây nhỏ, bẻ một cái.
"Răng rắc"
Mấy vị hộ vệ đồng loạt quay đầu, thấy lão đại của bọn họ cầm một mảnh gỗ.
Úc Thừa ném mảnh vụn, lại lấy một mảnh khác, cứ như vậy lấy hết mảnh này đến mảnh khác, cuối cùng cũng tới cực hạn mà thân cây có thể chịu được.
Tiếc rằng trọng lượng của cành lá lại hướng về phía sau, đổ rầm xuống, căn bản không đổ sang bên này, cậu liền đi sang cái cây bên cạnh, "răng rắc" lấy xuống một mảnh gỗ.
Mấy tên hộ vệ: "..."
Lần này Úc Thừa chọn vị trí trước, cây ngã xuống, vừa vặn đập vào mặt cậu.
Cậu vẫn đứng thẳng tắp, không cảm thấy đau.
À đúng rồi, hình như lần trước cũng không đau, chẳng lẽ phải ngã sấp xuống mới được?
Cậu lại ném cái cây đó đi, lại đổi sang một gốc cây khác.
Mấy tên hộ vệ: "..."
Lần này, Úc Thừa chờ cây đập lên người mình rồi phối hợp ngửa ra sau, bị đè trên mặt đất.
Mấy tên hộ vệ nhìn mà nước mắt chảy ròng ròng, chưa kịp xông tới đã thấy lão đại tự mình bò ra.
Úc Thừa trầm mặc sửa sang quần áo, bản thân cũng cảm thấy mình như thằng ngu.
Cậu xoay người, đối mặt với một loạt ánh mắt bi thương, tùy tiện giải thích: "Tôi nắm chơi."
Bọn hộ vệ nức nở nói: "... Ồ."
Úc Thừa không phản ứng lại bọn họ nữa, vào nhà vòng tới đầm nước phía sau.
Hắn chú ý tới chất lượng cuộc sống hơn Long Dục, muốn nhảy cũng phải nhảy nước sạch, liền cởϊ qυầи áo lao vào, phát hiện vẫn vô dụng như trước, nghĩ thầm có lẽ hai người bị thương cùng một lúc mới được.
Ngẫm lại một chuỗi hành động tự làm khổ mình, Úc thiếu gia trầm mặt lên bờ, cảm giác sống đến ngày hôm nay đây là lần đầu tiên phải hứng chịu sự bực bội và nhục nhã cùng cực như thế này, đây chính là hậu quả của sự thiếu hiểu biết.
Nếu không thể gặp may đi đường tắt, cậu cũng không vật vã nữa, mặc quần áo tử tế rồi đến thư phòng.
Nơi này có nhà máy điện, có đèn bàn, có bút máy, còn có sách do người xuất bản, chứng tỏ có thông với thế giới con người, cùng lắm thì cậu tự tìm đường về Bình Thành.
Lần này vận khí của cậu không tệ, lấy được cuốn sách lịch sử đầu tiên có ghi chép liên quan tới Nhân giới.
Mà ngay sau đó cậu lại bị tạt một chậu nước lạnh, Yêu giới và Nhân giới quả thực là có giao tiếp với nhau, trung gian có một cánh cửa. Cánh cửa này mỗi ba mươi năm mới mở một lần, mà đủ loại dấu hiệu ở Yêu giới đều tỏ rõ, hiện giờ hiển nhiên là nó còn chưa mở.