Đám người sửng sốt sau đó mới kịp phản ứng, lập tức kêu hạ nhân đưa Thu Dung ra, nhưng là nàng thật giống như điên kéo thế nào cũng không ra, Hoa Nguyệt đành phải tham dự trong đó, ai ngờ còn bị Thu Dung đẩy ngã.
“Thu Dung,tỷ ấy làm sao vậy? !” Tra Tiểu Tân cũng không kinh ngạc ngược lại là quan tâm nhiều hơn,tỷ ấy đang bị người ta kiềm chặt không buông.
Thu Dung bởi vì giận mà vẻ mặt càng hung dữ hơn,hai tay bóp chặt cổ nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không là phải ngươi! Hài tử của ta sẽ không chết! Đều là vì ngươi! Ngươi là hung thủ giết người! Hung thủ giết người! Trả hài tử lại cho ta! ! !”
“Một đám đứng đó làm gì! Còn không mau kéo ra!” Hoa Nguyệt bò trên đất đứng lên sau đó quát lớn với đám hạ nhân đứng sững sờ một bên,cho nên kéo, giật nhẹ , nháo thành một đoàn,chỉ có Tra Tiểu Tân không hiểu ra sao, không biết tại sao mới trải qua một năm mà Thu Dung lại biến thành như thế này.
Tất cả âm thanh ầm ĩ đều tiêu tán ,một giọng nói lạnh lẽo truyền tới.
“Nháo đủ không?” Lâu Lan đứng cách hai thước ngoại lạnh lùng nói, hồng y, tóc đen,mắt hẹp dài,mềm mại tuấn tú.
Tra Tiểu Tân chỉ nhìn hắn một lần liền không cách nào dời tầm mắt,ngay cả trên cổ đau đều đã quên,cho dù Hoa Nguyệt và vài hạ nhân dẫn Thu Dung đi,cho dù trong miệng Thu Dung không ngừng mắng nàng, mắt nàng,tai, tim đều chỉ có hắn. Lâu lan cũng thật sâu nhìn nàng, chẳng qua là tưởng niệm về nàng ánh mắt càng them u ám.
Gió thổi lên lá cây, vàng óng ánh.
Một mảnh yên lặng tốt đẹp.
Tim của Lâu lan có cái gì nảy sinh nhưng là lại đè nén đi xuống, môi giật giật muốn nói cái gì, nhưng còn chưa nói ra miệng nàng liền xông lên ôm lấy bản thân lên tiếng khóc lớn, hai vai run rẩy,Lâu Lan hô hấp cứng lại,tay do dự thật lâu mới nhẹ nhàng ôm chặt nàng, mới cách mấy ngày mà nàng gầy rất nhiều, trong lúc nhất thời, mắt phượng như là tràn ngập sương mù u buồn.
Tra Tiểu Tân chỉ ôm lấy hắn khóc cái gì cũng không nói, như là muốn phát tiết hết những suy nghĩ trong lòng.
Nàng không nói lời nào, hắn cũng không nói,cứ lẳng lặng ôm nàng nghe nàng khóc,Lâu Lan cảm thấy đây là tra tấn lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Rõ rang yêu nàng như thế, lại luôn chọc nàng khóc.
Hắn hận bản thân đồng thời lại có cảm giác vô lực thật sâu.
Người trong lòng còn đang thương tâm nức nở dường như khóc ướt hơn phân nửa y phục trước ngực, hô hấp của Lâu Lan cũng dần dần khó khăn, cúi mắt xuống nhìn khuôn mặt thanh tú vô cùng thương tâm, không nén nổi áp sát vào hôn lên nước mắt của nàng, nhưng là vừa để sát vào lại cứng người chậm rãi rời đi, đồng thời, tay cũng đẩy nàng ra xa,giọng nói khàn khàn: “Cha mẹ Xuân Phong đã mất sớm,nàng hãy đối với đệ ấy thật tốt.”
Tra Tiểu Tân trợn to mắt không thể tin nhìn hắn, như là không tin lời vừa rồi là do hắn nói .
Tim giống như có thanh đao lặp lại nhiều lần đâm vào, rõ ràng đau đến muốn điên dại nhưng vẻ mặt ngoài của Lâu Lan vẫn lạnh nhạt,ngay cả tầm mắt cũng không có dũng khí nhìn thẳng nàng, nhìn ra đám lá lộn xộn ngoài trời nói: “Đệ ấy thật yêu nàng,chăm sóc đệ ấy thật tốt.”
Nàng giống như rơi xuống đầm được người ta kéo lại nhưng vẫn chìm xuống nhanh chóng, giãy giụa, cầu cứu, đến hít thở không thông.Tim của Tra Tiểu Tân cũng chậm chậm chết đi,thẫn thờ lau đi nước mắt không hề cảm xúc đáp lại một chữ: “Được.”
Lâu Lan nghe thấy trong ngực kịch liệt phập phồng ,nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, đứng im như người đã chết ngay cả một tia độ ấm cũng không có.
Hai người trong lúc này không có gì để nó, ôm ấp vừa rồiphảng phất cũng chỉ là một ảo giác.
Nàng xoay người rời đi,đoạn tuyệt mà lại tuyệt vọng.
Lá vàng lộn xộn giống như nước mắt nàng phi lạc trước mắt hắn, đưa tay tiếp được một mảnh, lòng bàn tay lại bị tổn thương,Lâu Lan thở sâu một hơi nhắm lại hai mắt, nhìn như yên lòng, chẳng qua là gân mạch khóe mắt nổi lên cho biết giờ phút này hắn đè nén cảm xúc sắp điên rồi.
Rõ ràng thật yêu nàng, rõ ràng muốn tới gần.
Nếu nói lúc Tra Tiểu Tân ra khỏi Lâu phủ lời nói rành mạch,nhưng sau đó thì mất hồn mất vía,đột nhiên chịu một đả kích lớn…..
Chỉ cảm thấy cảnh phố trước mắt mơ hồ lại rõ ràng, rõ ràng mơ hồ.
Xung quanh đột nhiên tối sầm, sau đó, hôn mê bất tỉnh.
Tra Tiểu Tân nằm mộng rất lâu, trong mộng Thu Dung dữ tợn đánh về phía nàng trách móc nàng là hung thủ giết người, vừa quay người lại nhìn đến một trẻ con huyết nhục mơ hồ, sợ tới mức sắc mặt nàng trắng bệch, ngay sau đó Hoa Nguyệt lại xuất hiện cầm một chén độc bức nàng uống xong, trong lúc nguy cấp nàng nhìn thấy Lâu Lan, nàng liều mạng kêu cứu,nhưng Lâu Lan chẳng qua là lạnh lung nhìn nàng lại kêu nàng đi tìm Mộc Xuân Phong,đột nhiên vào lúc này nàng nhìn đến thi thể của Mộc Xuân Phong trên đất, nhất thời khí huyết công tâm.
“A!” Nàng giật mình ngồi dậy cả người ướt đẫm, chỉ cảm thấy phía sau lưng rùng thì ra nàng thấy ác mộng, sau một khắc vốn khẩn trương thần kinh căng thẳng,bây giờ nàng nhìn thấy gian phòng trước mắt quen thuộc không phải là hữu cầu tất ứng sao? ! Là ai? ! Là ai mang nàng đến nơi đây? ! Cẩn thận ngẫm lại hình như ngày hôm qua sau khi ra khỏi Lâu phủ ,đi không xa đã bị người ta đánh choáng váng, tay vừa sờ,sau gáy thật đúng rất đau nha, tim không khỏi sợ hãi.
Đúng lúc này nghe được tiếng bước chân dồn dập,Gia Luật Hằng rời khỏi bàn đi đến bên người nàng, anh tuấn như cũ, phong thái ung dung, chẳng là vẻ mặt không thể che dấu được mệt mỏi và buồn rầu,nhưng khi nhìn đến nàng thời khắc đó toàn bộ đều biến mất, khóe môi cũng giương lên nụ cười: “Nàng tỉnh.”
Tra Tiểu Tân ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, miệng mới thốt ra một câu: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Vừa hỏi xong lại hỏi thêm một câu: “Ta tại sao lại ở chỗ này?” Liên tiếp hai câu hỏi lại thêm một câu hỏi khác: “Chúng ta tại sao lại ở chỗ này? Ngày hôm qua là ngươi đánh ta choáng váng? !” Kỳ thực nàng lúc ban đầu nhìn thấy bản thân ở trong này có chút sợ hãi, nhưng vừa thấy đến đối phương nàng lại thấy yên tâm, không biết vì sao, nàng đối Gia Luật Hằng thật yên tâm.
Gia Luật Hằng thấy phản ứng chậm chạp của nàng không khỏi mỉm cười, đi đến bên giường ngồi xuống: “Là ta mang nàngđến .”
“Ngươi dẫn ta tới nơi này làm chi?” Nàng nhíu mày,vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Trên mặt mỉm cười bởi vì câu này dần dần rút đi, hóa thành chua sót, ánh mắt hắn lóe lên sau đó dừng ở nàng,từ từ đi đến. Tra Tiểu Tân chỉ cảm thấy thân ảnh hắn cao lớn chậm rãi bao trùm bản thân,ngay cả một tia sang đều nhìn không thấy, trong lòng có chút sợ hãi, đang muốn đẩy hắn ra thì hắn mình đem nàng ôm chặt lấy, lực đạo mạnh đến nỗi hít thở cũng khó khăn.
“Ngươi… Ngươi làm gì a? !” Ngữ khí kinh hoảng lắp bắp nói ra,cả người của Tra Tiểu Tân đều buộc chặt cứng, nàng tự nhiên sẽ không quên trước kia bị Lâu Lan giam lại, hắn từng vô lễ với nàng.
Gia Luật Hằng chỉ ôm chặt lấy nàng,một câu cũng không nói.
Nhận thấy được hắn không có ý kia Tra Tiểu Tân nhẹ nhàng thở ra, giọng mói cũng mềm mại hơn: “Ngươi làm sao vậy?” Hắn rất ít khi có bộ dáng như thế này , cho dù là giả trang cũng là cả ngày hi hi ha ha,lúc thành Như Hoa thì càng không cần nói luôn bị nàng khi dễ, nói là ngụy trang cũng tốt, nói là dối trá cũng tốt, nhưng nàng cảm thấy có đôi khi hắn thật sự giống như hài tử, trên mặt một tia cảm xúc đều không thể che dấu, vui vẻ chính là vui vẻ, không vui chính là không vui.