“Ta thật sự là không hiểu, ngươi đã rõ ràng yêu nàng vì sao ở trước mặt nàng không phải đánh thì mắng, ngược đãi nàng, vũ nhục nàng, cười nhạo nàng, nếu thích thì ngươi nói cho nàng biết?! Ngươi cứ làm như vậy khoảng cách giữa ngươi và nàng ngày càng xa nha! Ngươi như vậy chỉ làm nàng càng ngày càng tới gần Gia Luật Hằng thôi! Cuối cùng cái gì cũng phải không đến!!!”
“Chuyện bổn vương không cần tới ngươi quản” Lâu Lan đứng dậy liền hướng ra ngoài đi, mắt phượng hẹp dài kia một khắc mệt mỏi nhắm lại. “Hừ, ta có thể mặc kệ, nhưng mà ngươi cẩn thận với thê thiếp trong phủ ngươi, các nàng thực đã suy nghĩ biện pháp đối phó với nàng! Nếu ngươi không muốn nàng đã bị các nàng khác hãm hại, thì ngươi phải bảo vệ nàng thật tốt.” Mộc Xuân Phong tốt bụng nhắc nhở, ngày ấy hắn đối An Ninh chỉ là thuần túy cảnh cáo hù dọa mà thôi, hắn với tiểu Lâu là huynh đệ tình thâm, như thế nào lại đi hại người hắn yêu!
Lâu Lan không quay đầu cũng không đáp lại, quần áo theo gió hỗn độn tung bay trên không trung vẽ ra từng mảnh đau thương.
“Vương gia, hồi phủ ạ?” phu xe kính cẩn hỏi.
Lâu Lan nghiêng mình bước vào xe ngựa, sau rèm hiện lên khuôn mặt mơ hồ không rõ, giọng nói khàn khàn: “Đi Túy hoa lâu.”
Ban đêm, gió thổi, diệp lạc, trúc động.
Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt nhiều hình ảnh loang lổ.
Tra Tiểu Tân và Tô đại thẩm, còn có Gia Luật Hằng ba người ở phía sau hoa viên đình lý, thỉnh thoảng có nha hoàn trong phòng bếp bưng thức ăn ngon tới.
“Dzô! Chúng ta chúc mừng Tô đại thẩm hôm nay chạy bốn mươi vòng thành công!” Tra Tiểu Tân giơ một chén rượu cười hì hì nói, Tô đại thẩm cũng vui mừng bưng lên một chén nước, ai kêu nàng không cho phép mình uống rượu, mà Gia Luật Hằng ngồi ở kia động cũng không động, bộ dáng mất hứng.
“Cụng ly!” Tra Tiểu Tân một hơi uống cạn sạch phát ra tiếng khen ngợi, sau đó kéo tay áo hắn nói: “! Ta thiệt xem thường ngươi! Không phải là vì Tô đại thẩm ăn bát cân ba đậu chiếm nhà xí để ngươi nóng lòng, bên ngoài nín thở nửa canh giờ, cuối cùng kéo quần lên sao, ngươi có cần thiết giận đến bây giờ nha?!” Tra Tiểu Tân vừa nói xong Tô đại thẩm phụt cười thành tiếng, đồ ăn trong miệng cùng nước bọt đều bay đến mặt Gia Luật Hằng, vì thế, mặt Gia Luật Hằng càng đen, rất giống quạ đen.
“A! Ngươi đừng phát cáu nha! Ta bồi thường ngươi một cái quần là được!” Tra Tiểu Tân khuyên nhủ, thật không biết nam nhân này sao có thể nhỏ mọn như vậy, ngốc như vậy, nếu gấp liền tìm một chỗ giải quyết nha, không nên chờ wc đâu?!
Gia Luật Hằng nãy giờ trầm mặc cuối cùng đã mở miệng, giọng nói giống như nghiến răng ra từng từ: “Có thể đừng nói ra không!” Đây là chuyện sỉ nhục nhất đời hắn, nàng còn muốn lặp đi lặp lại! Đáng chết! năm nay cứ lặp lại thành kì gặp được nàng là không có chuyện gì tốt!