Thanh niên tên Mục Viễn Chi.
Mặc dù học chuyên ngành thiết kế sân vườn ở đại học Nông nghiệp nhưng lại có lòng với nghề trồng cây lương thực, theo Mục Viễn Chi nói là thế, nhưng sống trong thành phố từ bé, trong nhà không có vườn, chỉ có thể trồng được mấy cây cà chua nhỏ.
Mặc dù tình yêu với hoa không bằng Diệp Tịch Vụ nhưng Mục Viễn Chi cũng rất yêu thực vật.
Cậu ta không ngờ ngày đầu tiên gặp ông chủ đã bất ngờ không cẩn thận nhầm lẫn, biểu cảm không biết nên phản ứng thế nào sau khi bắt tay Giản Tinh Lai.
Vì vậy không biết là hồi hộp hay sợ hãi mà Mục Viễn Chi cồng kềnh bảo: “Xin, xin chào, em là trai thẳng nhưng không có thành kiến gì với anh!” Dừng một chút, có vẻ sợ đối phương không tin nên lại hài hước bổ sung một câu, “Em rất thích phụ nữ, vô cùng vô cùng thích!”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Anh không muốn người mới đi làm ngày đầu tiên đã bị doạ sợ từ chức, đành phải đổi chủ đề, hỏi: “Hôm nay cậu làm rất tốt, các thiết kế này đều tự nghĩ ra hết hả?”
Mục Viễn Chi có một loại xúc động “Tài năng của mình cuối cùng cũng được thể hiện và công nhận” nên vô cùng tưởng tận tỉ mỉ thuật lại toàn bộ quá trình thiết kế, bao gồm cả những rắc rối gặp phải trong quá trình xây dựng, thậm chí cậu ta còn có sức chê bai khách sạn nữa.
“Sân khấu chữ T quá nhỏ, hai mét sẽ tốt hơn, , mét chẳng để được bao nhiêu.
Nền thuyền trăng là bản thiết kế trước của sếp, em sửa lại một vài chi tiết, có phải rất tuyệt không!”
Diệp Tịch Vụ còn chẳng nhớ rõ mình từng thiết kế thuyền trăng nhưng dùng hoa hồng trắng làm thuyền trăng quả thật rất đẹp.
Trong bữa tiệc có rất nhiều cô gái trẻ tuổi chụp ảnh với chiếc thuyền trăng này, Giản Tinh Lai ở phía xa nhìn một hồi cũng vô thức tìm điện thoại, sau khi thấy Mục Viễn Chi thì lại thôi.
Diệp Tịch Vụ cũng tự chụp mấy tấm lưu trữ lại.
Anh còn mở ra cho Giản Tinh Lai xem, hơi vui mừng: “Làm tốt phết nhỉ? Cuối cùng cũng tuyển được một người vừa ý.” Diệp Tịch Vụ nhìn đi nhìn lại, khen ngợi, “Trông cũng đẹp trai, năng lực rất được, không biết có người yêu chưa.”
Giản Tinh Lai nhìn anh, lạnh nhạt bảo: “Có à, em thấy bình thường thôi.”
Diệp Tịch Vụ hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Không phải mới nãy thích lắm à? Sao giờ lại hết thích rồi?”
“Em thích gì?” Giản Tinh Lai khoanh tay.
Hắn binh tĩnh bảo: “Em thích mỗi anh.”
Ở chung với nhau bao lâu nay, đương nhiên Diệp Tịch Vụ biết Giản Tinh Lai thích gì không thích gì.
Cái người này lúc ghen sẽ trở nên hơi vô lý nhưng lại đáng yêu không chịu được.
Mục Viễn Chi mới đến quả thật rất khiến người khác chú ý.
Diệp Tịch Vụ tự thấy mình là một anh chàng đẹp trai, bên cạnh còn có Giản Tinh Lai xinh đẹp như hoa.
Nhưng ở phòng làm việc, học viên tới đây học cắm hoa vẫn sẽ lén lút chụp trộm Mục Viễn Chi.
Anh chàng đẹp trai này chẳng những không tự nhận ra mà còn vô cùng thẳng nam, thậm chí còn nghiêm túc bảo Hoàng Đoá Đoá tới học cắm hoa rằng: “Cô không hợp cắm hoa đâu, hay là chuyển sang trồng trọt đi.”
Hoàng Đoá Đoá: “…”
Diệp Tịch Vụ lượn qua từ phía sau hai người, bất đắc dĩ “khụ” một tiếng.
Hình như Mục Viễn Chi không nghe thấy, tiếp tục bảo: “Thật đấy, cô không khéo tay, cành hoa này không cắm như thế được.
Dù muốn tạo hình cũng phải thuận theo hướng của nó, còn phải thêm đất, động tác của cô mạnh quá, có phải máy xúc đâu mà thế.”
“…” Hoàng Đoá Đoá nhẫn nại bảo, “Anh không muốn kiếm tiền đúng không?”
“?” Mục Viễn Chi rõ ràng không hiểu chuyện này liên quan gì đến kiếm tiền.
Cậu ta nhận tác phẩm đang làm dở của Hoàng Đoá Đoá.
Chẳng rõ làm cách nào mà hai ba cái đã khiến những bông hoa chẳng khác nào khổng tước xòe đuôi, phô bày dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình, “Nhìn này, như này mới đúng.”
Hoàng Đoá Đoá chớp mắt.
Cô nghi ngờ nhìn tay Mục Viễn Chi, rồi lại xoè tay mình, không thể tin nổi đánh giá một lượt.
Mục Viễn Chi có vẻ cũng rất hài lòng.
Cậu ta tìm góc chụp mấy tấm, song bảo Hoàng Đoá Đoá đứng vào.
“Để làm gì?” Hoàng Đoá Đoá không tình nguyện chút nào.
Mục Viễn Chi cầm điện thoại nghiêm túc bảo: “Hoa đẹp xứng mỹ nhân, để tôi chụp cho cô mấy tấm.”
Hoàng Đoá Đoá: “…”
Lúc Diệp Tịch Vụ về kể lại chuyện này với Giản Tinh Lai vẫn thấy buồn cười.
Mục Viễn Chi thả thính người ta mà chẳng tự biết, vừa phũ phàng xong đã lại vô cùng chân thành.
Dường như đây là lần đầu tiên Hoàng Đoá Đoá gặp phải kiểu người như vậy, suýt thì bị chọc tức chết.
Giản Tinh Lai dường như không hứng thú với những chuyện này lắm.
Hắn đang bận bịu với ống kính ngắm sao của mình, dọn nhà cũng phải dọn cả chúng đi.
“Cậu chụp nhiều ảnh sao không?” Diệp Tịch Vụ chợt nhớ ra, hỏi.
Giản Tinh Lai đang khom lưng lau kính: “Em có một thư mục chỉ chuyên để ảnh chụp.”
Diệp Tịch Vụ: “Hay là chúng ta in chúng ra? Làm thành lịch hay gì đó.”
Giản Tinh Lai nghĩ ngợi giây lát, cảm thấy không có vấn đề gì: “Tuỳ anh thôi.”
Diệp Tịch Vụ rất để ý, lập tức bắt tay vào chỉnh sửa ảnh.
Dạo này anh đang chuyển hoa và đất sang nhà mới.
Thẻ cư trú vĩnh viễn của Ôn Hoa cũng sắp làm xong, Giản Lâm Chiêu đang tìm trường cho nó.
Có lẽ là thói quen ở nước ngoài nên Ôn Hoa rất thích gọi video, ngày nào trước khi ngủ cũng kiên trì gọi video cho Diệp Tịch Vụ.
Giản Tinh Lai đã tắt rất nhiều lần nhưng bạn học Ôn Hoa vẫn cố chấp không ngừng, ngày ngày quấy rối thế giới hai người của họ.
Buổi trưa Diệp Tịch Vụ sẽ đổi một lượt hoa trong biệt thự.
Anh đang mang hoa mới lên tầng, ngẩng đầu một cái là có thể thấy bể bơi bằng kính lấp lóa ánh sáng trên trần nhà.
Anh híp mắt nhìn một hồi, nhớ lại ánh mắt nhìn chiếc thuyền trăng bằng hoa hồng của Giản Tinh Lai, không khỏi nở nụ cười.
Nhà mới cũng có bể bơi, xây ở tầng bốn, giáp với đóa hoa ngân hà, cũng làm dạng bán trong suốt, tựa như sông Ngân chảy ra biển, xinh đẹp động lòng người.
Có đôi khi Diệp Tịch Vụ cảm thấy nội tâm Giản Tinh Lai hệt như một cậu nhóc to xác, vừa lãng mạn lại vừa vô cùng chân thành.
Hắn dành hết thảy tình yêu cho một người, một tình yêu tràn ngập mộng mơ và ngọt ngào.
Khi Giản Tinh Lai ngủ trưa dậy, sắc trời đã muộn, nhận ra Diệp Tịch Vụ không ở cạnh hắn.
Giản Tinh Lai có một chút gắt ngủ, Diệp Tịch Vụ không ở đây, tính tình lại càng xấu hơn.
Vì vậy đờ ra một lúc rồi mới ngồi dậy, cau mày xuống giường đi tìm người.
Tìm một vòng quanh nhà kính trồng hoa và tầng một mà chẳng thấy bóng dáng Diệp Tịch Vụ đâu, Giản Tinh Lai đứng giữa sân, nhất thời không biết nên đi đâu.
“Sao cậu không đi giày?” Giọng Diệp Tịch Vụ bất chợt vang lên từ phía sau.
Giản Tinh Lai quay đầu lại, Diệp Tịch Vụ chạy tới bên cạnh hắn.
Giản Tinh Lai không lên tiếng.
Hắn nhìn Diệp Tịch Vụ ngồi xổm xuống, cời giày, xỏ vào chân hắn.
“Anh đi đâu vậy?” Hắn hỏi.
Diệp Tịch Vụ ngẩng đầu nhìn hắn, cười bảo: “Anh ở bể bơi tầng ba.” Anh đứng dậy, kéo tay Giản Tinh Lai, “Anh có cái này cho cậu xem.”
Giản Tinh Lai chẳng biết đối phương định cho mình xem gì, cứ thế bị Diệp Tịch Vụ kéo vào nhà, một đường lên thẳng tầng ba.
Hình như Diệp Tịch Vụ hơi hồi hộp, lúc mở cửa còn phải hít thở sâu mấy lần.
Anh cúi người làm động tác “Mời” và tránh đường để Giản Tinh Lai vào trước.
“Hôm nay anh xem dự báo thời tiết, tối đến sẽ thấy rất nhiều sao.” Tiếng Diệp Tịch Vụ nói rất nhẹ, dường như anh sợ quấy rầy đối phương, dẫn Giản Tinh Lai đến cạnh bể bơi.
Không cố định trong bể bơi là một chiếc thuyền sao thật to được làm bằng hoa hồng trắng đang lẳng lặng trôi lững lờ.
Giản Tinh Lai vẫn đứng yên bất động, Diệp Tịch Vụ cởi quần áo, xuống bể bơi.
Anh quay đầu lại, đưa tay về phía Giản Tinh Lai, cửa sổ trời hạ xuống, ánh trăng sáng ngời khẽ khàng rơi trên gương mặt Diệp Tịch Vụ.
Anh cười với Giản Tinh Lai: “Mời lên thuyền sao của cậu, thuyền trưởng thân mến của tôi.”.