So với Yến Đại đương gia một ngày nếu không làm điều gì kỳ quái thì cả người sẽ không thoải mái, Lạc đại công tử thật là một người bệnh ngoan ngoãn nghe lời, kêu uống thuốc liền uống thuốc, bảo nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, thầy thuốc ngàn dặn vạn dò không thể xuống giường, y liền an an tĩnh tĩnh dựa vào đầu giường. Nếu không phải trên cánh tay còn quấn mảnh vải thật dày, Lạc Vân Phóng đang rũ mắt đọc sách ở đằng kia không khác trước đây là mấy.
Yến Khiếu mắt thấy y đem một chén thuốc nâu đen uống đến một giọt cũng không sót, vừa đưa qua khăn lau vừa mặt mày hớn hở mà từ trong lòng ngực lấy ra một viên đường mạch nha.
Lạc Vân Phóng dừng một chút, dưới ánh mắt không ngừng kiên trì của hắn, đành cúi đầu ngậm vào.
Xoa xoa đầu ngón tay ấm áp, Yến Khiếu cười đến so với cảnh xuân bên ngoài càng xán lạn.
Bên kia ánh mắt Lạc đốc quân nhìn qua hơi hơi có chút thâm sâu, Yến Đại đương gia rất thức thời mà thu lại vẻ mặt, cong cong khóe miệng, ngồi trên mép giường cùng y nói đến đủ loại sự vụ trong đoạn thời gian tới.
Thành Lạc Nhạn thái bình vô sự, tri châu đại nhân mập mạp tỏ vẻ bắt đầu tin tưởng quẻ bói của Điền sư gia nói lão mệnh định phong hầu, hạ quyết tâm muốn ôm đùi bọn họ. Lão lăn lộn trên quan trường Bình Châu đã một thời gian dài, từ trên xuống dưới rõ ràng đến nhất thanh nhị sở. Chuyện Nghê Văn Lương cũng là lão đặc biệt báo tin. Có lão, sau này ngược lại bớt không ít phiền. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tri châu đại nhân hỗn độn trong chốn quan trường nhiều năm đã tôi luyện thành tinh hiểu rõ nhất đạo lý này.
Nghĩ đến nhiều ngày trước tri châu đại nhân còn tự mình tới cửa thăm, trên khuôn mặt trắng trắng mập mạp một đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh quay tròn không ngừng. Lạc Vân Phóng suy nghĩ, có nên nói cho Yến Khiếu biết, tri châu đại nhân vừa trăm phương nghìn kế quanh co lòng vòng như thế nào để ám chỉ chuyện nhà mình có một đôi tỷ muội dung mạo như thiên tiên.
Thành Thanh Tước sau khi được Lâu tiên sinh cai quản, còn rất nhiều việc đang chờ hoàn thành. Sau đầu năm, Lâu tiên sinh lệnh người truy bắt vài lục lâm đo tặc có thanh danh bên ngoài, đưa lên công đường thẩm vấn, bêu đầu thị chúng. Khua sơn động hổ, sòng bài dưới hầm ngầm trong thành thu liễm không ít, binh vệ tuần thành cũng không còn lười biếng không làm tròn trách nhiệm như trước.
Yến Khiếu nói: “Ta tính toán qua một thời gian sẽ để Lâu tiên sinh đi thành Cô Vụ một chuyến.”
Lạc Vân Phóng gật gật đầu. Y cùng Yến Khiếu dù sao đều là võ tướng, văn trị và võ công luôn có bất công, việc cai quản địa phương yêu cầu người có tâm tư tỉ mỉ cân nhắc chu toàn. Lâu tiên sinh là một người khôn khéo, hơn nữa, vừa thấy liền biết, lai lịch bất phàm.
Yến Khiếu cũng không giấu y. Lâu tiên sinh trước kia vốn là mưu sĩ dưới trướng của Hộ quốc công, trăm vạn quân sĩ còn có thể bày mưu điều khiển, chỉnh lý bọn đạo chích hại dân hại nước trong toà thành Thanh Tước, quả thực không nói chơi: “Năm đó nhà của chúng ta quả thật rất cường thịnh, Lâu tiên sinh ở lại Tây Bắc, cũng là không muốn gây chú ý.”
Lạc Vân Phóng hơi suy tư, cảm thấy hiểu rõ. Ngày đó toàn bộ bốn châu ở Tây Bắc đều chỉ biết Hộ quốc công mà không biết Lương gia thiên tử, Yến gia tại Bình Châu thầm nuôi dưỡng cơ sở ngầm để ngừa vạn nhất cũng là chuyện thường tình. Hai mươi năm trước Yến Khiếu có thể lên núi Long Ngâm được Diệp Đấu Thiên thu dưỡng, chắc cũng có phần do Lâu tiên sinh nhúng tay. Tửu quán sản nghiệp trong tay Yến Khiếu hiện nay dùng để dò hỏi và truyền tin tức, đây cũng là do năm đó Yến gia gây dựng.
Ngay bên cạnh giường, há có thể cho người ngon giấc. Tiên đế muốn diệt Yến gia, cũng không phải không có đạo lý. Chính là không nên thủ đoạn như vậy…
Yến Khiếu vừa chơi đùa những quyển sách ở trên giường vừa nói: “Không nhắc tới những chuyện đó nữa.” Là thị thị phi phi ân ân oán oán, kéo ra một sợi đầu tiên, liền thu được một đống năm xưa nợ cũ rắc rối khó gỡ.
Lạc Vân Phóng phối hợp chuyển đề tài: “Thành Cô Vụ thì sao?”
“Rất tốt. Yến Phỉ đang ở đó.”
Linh Châu thất thủ, Thanh Châu nguy cấp, Thích Tướng quân tại Cửu Nhung được xưng là “Thiên sinh anh tài” lúc này tức giận không nhẹ. Gã lĩnh hai mươi vạn quân, đóng quân tại cứ điểm quan trọng ở Thanh Châu, chỉ đợi băng tan tuyết tán, sẽ vung kiếm xuôi nam. Muộn nhất là giữa hè năm nay, hai nhà tất tại biên giới Thanh Châu có trận ác chiến. Hiện tại là đình chiến dưỡng sức, đại quân quay về thành Cô Vụ, vừa lúc bổ sung nguyên vật liệu, nghỉ ngơi và hồi phục. Yến Phỉ là theo mông Yến Khiếu lớn lên, bản lĩnh muốn tiền muốn mệnh không biết xấu hổ học được mười phần mười, mặc dù về chuyện nữ nhân khá rối rắm, nhưng khi cầm lên binh khí, Yến Khiếu ngược lại đối với hắn rất yên tâm.
Chung Việt khi trở về, nhắc tới Yến Nhị đương gia dụng binh cũng là khen không dứt miệng. Lạc Vân Phóng trong lòng cười thầm, người thuộc Yến gia, ai lại không biết đánh giặc?
Tầm mắt y lên lên xuống xuống, cuối cùng dừng ở gương mặt cương nghị chính trực của Yến Khiếu. Tuy rằng đã vội vàng rửa mặt qua, nhưng trên cằm hắn vẫn dày đặc râu vụn chưa kịp xử lý, trước mắt một quầng xanh đen. Lạc Vân Phóng bị thương nặng cần phải tĩnh dưỡng, Yến Khiếu liền tiếp nhận tất cả sự vụ. Trong thời gian hai người đi kinh thành, tồn đọng không ít chuyện cần xử lý. Ngày ấy, Yến Khiếu vừa mang y về đến Đốc quân phủ, nghe nói suốt đêm liền dẫn người đến Linh Châu tuần tra. Những chuyện hắn mới vừa nói, Lạc Vân Phóng sớm đã thấy qua trong quân báo, thế nhưng chung quy vẫn không bằng nghe Yến Khiếu kể lại tỉ mỉ.
Yến Khiếu thừa nhận vừa mới quay về thành Lạc Nhạn đã lập tức một đường thẳng đến Đốc quân phủ, trên trán vẫn còn sót lại mấy tầng mồ hôi chưa khô. Quả thật là vất vả cho hắn. Quân vụ tạp vụ vụn vặt bề bộn, nếu có một chút sai lệch sẽ động đến toàn bộ, một chút vô ý cũng có thể khởi mầm tai vạ, can hệ trọng đại, có thể nói từng bước đi đầy khó khăn. Lạc Vân Phóng trước kia từng trấn giữ thành Cô Vụ, biết rõ nơi đó đủ loại gian nan tràn đầy thể ngộ. Người ngoài chỉ biết Yến Khiếu xuất thân sơn phỉ, đương nhiên cũng coi hắn như một mãng phu thô lỗ. Không biết Yến Đại đương gia trông cao lớn thô kệch kia, kỳ thực, tâm nhãn lại rất sáng suốt. Chỉ đơn thuần nhìn hắn một mình một người có thể xử lý Bình Châu Linh Châu thỏa đáng, là có thể thấy được bản lĩnh cao siêu. Đuôi mày Lạc Văn Phóng khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Yến Khiếu bất giác trở nên nhu hoà.
Yến Khiếu từ đầu đến cuối đều không bỏ qua một chút thần sắc trên mặt y, thấy thế, độ cung bên môi càng sâu, tuỳ ý ánh mắt y đảo qua, trong miệng vẫn không dừng lại, thao thao bất tuyệt mà nói xong các loại việc vặt.
Đề tài vòng vòng chuyển chuyển, từ Bình Châu đến Linh Châu, lại từ Hắc Ưng Bảo ở biên cảnh Linh Châu quay lại Đốc quân phủ trong thành Lạc Nhạn ở Bình Châu. Sự tình bên ngoài đều không tồi, trong Đốc quân phủ của ngươi cũng nên chỉnh đốn. Nhìn xem, đường đường Lạc gia tiểu thiếu gia chạy đến phòng bếp sắc thuốc, gã tiểu tư hạ nhân nha hoàn các quản sự đều làm ăn cái gì nữa? Lạc Vân Lan mới lớn bao nhiêu? Quan trọng nhất là đọc sách, tại sao có thể suốt ngày loanh quanh luẩn quẩn bên giường ca ca nhà mình? May mắn ta tới kịp, vội lấy chén thuốc đi, chén thuốc mới vừa nấu xong còn nóng, bị phỏng thì biết làm sao? Lạc tiểu đệ nhà ngươi về sau không muốn viết chữ nữa?
Tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của nắm cơm nhỏ ở ngoài viện tựa như ở bên tai, lay động cả nhà, truyền đến tận ba con phố. Đồ ỷ lớn hiếp nhỏ đó cư nhiên còn có thể mặt không đỏ tim không đập loạn mà nói lời xằng bậy, gì mà “Ta là vì tốt cho Vân Lan”, “Tiểu hài tử gia gia đau lòng đệ”. Cái gọi là đổi trắng thay đen, cái gọi là lẫn lộn phải trái, cái gọi là trở tay phiên vân phúc vũ, không ngoài như vậy. Mới vừa rồi là ai cảm động nhớ nhung Yến đương gia tài giỏi ấy nhỉ? Phi! Rõ ràng là sợ thiên hạ không loạn. Người cái loại này, ba ngày không đánh nhau có thể nhảy lên mái nhà lật ngói! Thả đến bên cạnh quân vương, đồ nịnh thần gian trá gièm pha ngạo mạn hại nước hại dân.
Tường thành ải Võ Vương nếu dày bằng một nửa da mặt của Yến Đại đương gia là tốt rồi, còn sợ Cửu Nhung qua xâm chiếm sao? Lạc Vân Phóng thu mắt ngưng thần, hít sâu một hơi, khó khăn chống đỡ mà hé ra gương mặt bình tĩnh: “Nói như vậy, ta còn phải nói một tiếng cảm tạ Yến đương gia.”
“Vậy làm sao dám nhận?” Yến Đại đương gia biết nghe lời phải, tay to vung lên, hồn nhiên không phát hiện tức giận trong lời nói của y, “Có thể nhớ rõ trong lòng của ta thương nó là được.”
Vừa đau vừa thương (), không tin đi tìm đệ đệ nhà ngươi, hỏi nó một chút, trong lòng có buồn đến phát đau không? Ngô, bộ dáng nắm cơm nhỏ khóc lóc nỉ non đùa rất vui nha.
() Ở đây Yến Khiếu chơi chữ để trêu chọc Vân Phóng: chữ 疼 vừa có nghĩa là thương, vừa có nghĩa là đau.
Lạc Vân Phóng rõ ràng nhìn thấu ý trêu tức trong mắt của hắn, ánh mắt y thâm trầm ẩn ẩn lộ ra vài tia sáng lạnh: “Nó là đệ đệ của ta.”
Mặc dù tuổi nhỏ, mặc dù non nớt, mặc dù ham chơi, nhưng vẫn là đệ đệ của y, là người theo y vội vàng rời kinh, cùng y lang bạc kỳ hồ, những lúc nhìn nhau không có gì để nói sẽ thật cẩn thận muốn đọc thơ cho y nghe, nhăn đôi mày run rẩy đem chén thuốc đưa đến bên miệng y, trợn to mắt nhìn y uống hết toàn bộ chén thuốc đắng, mới thở phào một hơi, nhếch môi cười tủm tỉm gật đầu với y.
Yến Khiếu nghe theo gật đầu: “Ta nhớ kỹ. Ngược lại ngươi, có thân đệ đệ ở trước mặt, cái tên biểu đệ tám gậy tre cũng đánh không tới kia chớ nghĩ nhiều.”
Y kinh ngạc, hắn cười nhạt. Một phòng sáng ngời cảnh xuân, xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa văn có thể trông thấy nụ hoa đào hồng nhạt xinh đẹp vừa mới nhú lên ở đầu cành. Lạc Vân Phóng bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai, nói liên miên cằn nhằn nhiều như vậy, quanh co lòng vòng, chỉ vì một câu này.
Đêm đó Diêu Thập Tam mang đến hai tin tức. Thứ nhất, tử sĩ Lạc gia đã bị Diêu gia toàn bộ xử lí thứ hai, ngay sau khi hai người bọn họ vừa vào thành, nhân mã Lạc Vân Phóng để lại đã đi theo người Lạc phủ.
Một tốt một xấu, một buồn một vui.
Nhân mã Lạc Vân Phóng để lại ngoài thành là giao cho Hạ Minh thống lĩnh.
Diêu gia Thập Tam khá chu đáo, sáng sớm hôm sau đã tự mình đưa hai người ra khỏi thành, đặc biệt an bài hai chiếc xe ngựa đi theo, một chiếc là cho Lạc Vân Phóng đang bị trọng thương, một chiếc khác là để ném Hạ Minh đã bị trói vào.
Trong đôi mắt Yến Khiếu tràn đầy lo lắng, Lạc Vân Phóng nghiêm mặt, lẳng lặng liếc nhìn bên trong chiếc xe kia một cái, quay đầu không để ý tới nữa.
Sau khi về đến Bình Châu, Hạ Minh bị quân pháp xử trí. Sạch sẽ lưu loát, không chút dài dòng dây dưa. Trong quân náo động xôn xao, đây là cựu nhân một đường đi theo từ kinh thành đến Tây Bắc, đồng cam cộng khổ mưa gió tương tùy, cuối cùng vẫn phải theo quân pháp mà nhận kết cục lạnh lùng này. Lạc đốc quân, chính là một người lạnh như thế, lãnh diện lãnh tâm lãnh tình. Trong đại doanh nếu nhắc tới Lạc đốc quân, quân hán bộ mặt dữ tợn sát khí bốn phía cũng phải nhịn không được mà đè thấp giọng nói chuyện.
Người đời đều mượn việc này khen quân kỷ Bình Châu nghiêm minh, lại nói Lạc đốc quân thiết diện vô tư, gánh trọng trách một phương. Chỉ duy có người này, ngàn dặm xa xôi chạy đến, hao hết tâm tư dẫn y nói vòng vo đủ chuyện. Chỉ duy có hắn còn nhớ rõ, Hạ Minh ngoại trừ là người theo bên cạnh y lâu dài, càng là biểu đệ của y. Người Lạc gia bao che khuyết điểm, y bảo hộ nhất Vân Lan. Nhưng khi đối mặt với biểu đệ luôn cười tủm tỉm đi theo phía sau, y cũng chưa từng xem gã là người ngoài mà đối đãi. Đại nghĩa diệt thân, bốn chữ nói đến sao mà đơn giản, chân chính đến khi rơi vào tay y, mới biết trong lòng nặng như có vạn cân.
Yến Khiếu ngày thường rất giống binh sĩ Yến gia, người cao mã đại thân hình cường tráng, duy chỉ có hai mắt, cực giống Yến phu nhân, sáng rực uyển chuyển, trời sinh đã có ba phần ý cười, trong trẻo dịu dàng đưa tình nhìn qua, ấm áp ôn hòa, giống như tình quang ngày xuân.
Hắn nói: “Đừng khổ sở.”
Xem đi, khắp thiên hạ đều bức bách quân Bình Châu trước thời hạn thu hồi ải Võ Vương. Chỉ có Yến Khiếu muốn y đừng thương tâm.