Khát khao với ước ao là chuyện đêm trước, hôm sau Chung Lý tỉnh dậy, liền chân chính trải nghiệm thế nào là cảm giác thống khổ.
Đầu tiên là dù cơ thể có sắt thép đến đâu cũng bị đánh mấy đòn, hơn nữa cả đêm còn lăn qua lăn lại, toàn thân rã rời khiến hắn hoài nghi phải chăng đã bị tàn phế luôn rồi.
Mặc cho cơ thể còn đau nhức bủn rủn, Chung Lý gắng gượng nhoài dậy, vào phòng tắm chà rửa sạch sẽ từ đầu đến chân. Đặc biệt là nơi tiếp nhận sự xâm phạm, cho dù hắn có cắn răng chà sát cả chục bận, cảm giác vẫn rất kỳ dị, không rũ bỏ được sự tồn tại của dị vật đã từng ở bên trong hắn.
Nhớ đến tình huống không thể tin được khi Đỗ Du Dư tiến vào trong hắn, chân Chung Lý hơi sụm xuống. Chuyện đêm qua giống như một giấc mộng, từ đầu chí cuối hồ như chân chưa từng một lần chạm đất. Hắn không rõ vì sao mình lại thế kia, bị dục vọng thao túng, khát khao không thôi mà cùng với Đỗ Du Dư lên giường.
Bản thân là đàn ông cao to khỏe mạnh, bị người đàn ông khác đặt dưới thân làm thế này thế kia, còn cam tâm tình nguyện, yêu thích khôn xiết. Chung Lý nhìn gương mà đầu cứ gục xuống đất.
Tối hôm qua, nhớ lại bộ dạng si mê vì lửa dục thiêu đốt của chính mình, hắn chịu không nổi, tự đập đầu vào tường ‘bôm bốp’, hận không thể nhảy tọt vào bồn cầu rồi giật nước cho trôi xuống cống luôn. Đột nhiên hắn rất sợ sẽ bị Đỗ Du Dư chế giễu.
Không biết ở trong nhà tắm bao lâu, cuối cùng nghe thấy bên ngoài lớp kính mờ có tiếng đập cửa khe khẽ.
“Chung Lý, anh khỏe không?”
Âm thanh tỉnh táo của người kia khiến Chung Lý đối với trạng thái hiện tại có hối cũng không kịp, chỉ biết lấy tay ôm đầu.
“Khó chịu sao?”
“Không có…”
“Vậy ra đi, không có chuyện gì đâu.” Tiếng đập cửa cũng thật ôn hòa, “Anh không ra, tôi sẽ lo lắng.”
Chung Lý cố lắm cũng chỉ hé cửa ty tý, “Có thể, có thể lấy giúp tôi bộ đồ không?”
Đỗ Du Dư cười, đi lấy cho hắn cái áo ngủ, “Mặc đỡ cái này đi, quần áo giặt sạch rồi lấy lại sau.”
Chung Lý vội vàng quấn áo lên người, tuy rằng trong nhà có hệ thống sưởi ấm tiện nghi, nhưng bên dưới áo choàng lại tênh hênh không có gì làm hắn đi đứng chân cứ khép nép lại.
Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Có lạnh không?”
Chung Lý không tự nhiên mà vặn vẹo chân, “Hơi hơi.” Thế nào thì cũng nên kiếm cho hắn cái quần chứ.
Đỗ Du Dư cười ra vẻ thấu hiểu, lại bỏ đi lấy quần áo, lúc quay về cầm trên tay chính là cái underwear. Chung Lý coi như đỡ không nổi, đành phải cắn răng mà lúng ta lúng túng xỏ quần vào, không hiểu thế nào mà so với ban nãy, lúc chưa mặc gì lại càng thấy quái cha hơn.
Trên giường lộn xộn bát nháo, giống như vừa xảy ra chiến tranh, mỗi thứ đều phân tán một nơi, là đủ hiểu phải kịch liệt đến cỡ nào mới phá thành như vậy. Chung Lý nhìn mà mặt nóng ran, tuyệt đối không dám mon men hồi tưởng lại.
Đỗ Du Dư dường như cũng có ý gì đó mà nhìn cảnh xuân phơi phới trên giường, “Tối hôm qua tôi có làm đau anh không? Ý tôi là, ga giường đều bị anh xé rách?”
Chung Lý vô vàn xấu hổ, “Không, rất, rất tốt…”
Đỗ Du Dư nở nụ cười, “Tối qua anh rất đáng yêu.”
Chung Lý trong nháy mắt chỉ muốn đắp mo lên mặt.
Đỗ Du Dư ôm lấy hắn từ phía sau, hôn lên cổ hắn, “Tôi rất vui vì chúng ta hòa hợp trong tình cảm như vậy, càng vui hơn vì anh cũng thấy thoải mái…”
Chung Lý bị hôn đến run bần bật, vội ngăn mấy ngón tay đang mò vào trong áo ngủ, sờ soạng mông hắn, “Đỗ, Đỗ Du Dư…”
Đỗ Du Dư cũng ngừng tay thả dê, “Ừm? Anh hối hận sao?”
Chung Lý không biết phải nói thế nào, hắn không thấy hối hận, toàn bộ quá trình đều tốt đẹp, tuy rằng làm vậy là không đúng.
Hắn không biết nên làm thế nào. Quan hệ mờ ám với nhau xong mà không nhận trách nhiệm thì đúng là bội tình bạc nghĩa, còn nếu lỡ nhận trách nhiệm xong thì sau này sẽ bị Đỗ Du Dư ấy thế này ấy thế kia, chỉ cần nghĩ vậy cũng đủ thấy tàn một đời trai.
Chung Lý tự nhận là nơ-rôn thần kinh ví chất xám của hắn không đủ dùng để giải quyết tình huống này. Hắn rất muốn biết người thông minh rơi vào trường hợp này sẽ giải quyết ra làm sao.
May thay Đỗ Du Dư lại là người thông minh, không đợi hắn nói ra, đã nhìn thấu hết mọi tơ lòng rối rắm của hắn, liền cười rịu ràng cọ cọ trán vào gáy hắn, “Không sao đâu, anh không cần phải nhận trách nhiệm.”
“…”
“Ai cũng có lúc xúc động, tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Không phải chỉ vì ngủ với nhau một lần mà cả đời anh đều thuộc về tôi. Đừng sợ.”
Cảm giác bất an của Chung Lý cuối cùng mới dịu xuống đôi chút. Đỗ Du Dư là người thấu tình đạt lý, hắn lại là kẻ miệng lưỡi vụng về, có bạn như vậy quả là may mắn.
Đỗ Du Dư vẫn ôm hắn, tay đặt trên ngực hắn bảo, “Nơi này chỉ có anh là hiểu rõ, có ép buộc cũng vô ích, đúng không?”
Chung Lý gật đầu nhanh như gà mổ thóc.
Đỗ Du Dư cười nói, “Cho nên tôi sẽ không làm khó anh.”
“Ừ…”
Trầm mặc một hồi, Đỗ Du Dư lại hôn lỗ tai hắn rủ rỉ, “Tối qua có thấy thích không?”
Cảm giác ướt át nơi vành tai làm Chung Lý đỏ bừng mặt, bối rối chịu không nổi, đầu óc cũng không kịp đả thông, trả lời thẳng, “Rất, rất tốt…”
Đỗ Du Dư cười vuốt tóc hắn, “Lúc nào muốn cứ đến tìm tôi, không sao cả.”
Đỗ Du Dư khiêm tốn, biết thoái lui lại cầu cạnh thế kia khiến hắn rất đỗi bứt rứt. Coi Đỗ Du Dư như máy mát-xa chạy bằng điện không phải quá thất đức sao? Không bị thiên lôi đấm cho tý sét mới là lạ.
Chung Lý vì bản thân không đủ gay mà trong lòng bồn chồn không yên, giá mà hắn có thể hồi báo lại cho Đỗ Du Dư đôi chút thì tốt quá rồi.
Trên đường về nhà, hắn mới nghĩ thủng vấn đề, hắn chỉ nghĩ đến sự nhường nhịn, dịu dàng và bao dung của Đỗ Du Dư, hoàn toàn quên khuấy mất bản thân hắn cũng là đàn ông đầy đủ tính năng chăm phần chăm, vì cớ gì mà phải làm chỗ cho máy mát-xa chạy? Cái gọi là ‘siêu lỗ vốn’ mà Đỗ Du Dư tặng cho, người được hưởng lợi hình như chưa đến lượt hắn à nha!
Lúc gần cuối năm, chế tác ra mắt người mới ôm về một đống giải lớn giải nhỏ, chiếu theo lệ thường lại mở tiệc khánh công ở nhà Đỗ Du Dư.
Âu Dương bây giờ rất sợ mấy chỗ tụ tập toàn các ông tai to mặt lớn, giống như chuột sợ mèo, Chung Lý liền để yên cho người kia ở nhà, tự vác thân đi. Rồi thì ký chung tên với Âu Dương trên phần quà lễ, coi như là đồng tặng, hai người họ vốn đã quen lệ mà lão Ngũ hay trêu gọi là anh Chung với chị Chung.
Chung Lý không lo việc xã giao, ở đây hắn chỉ cần phải trò chuyện dăm ba câu với người quen, sau đó chỉ việc tập trung vào chuyên môn ăn uống thỏa thích, so ra thì hắn thấy Đỗ Du Dư phải làm chủ xị thật là khổ vô vàn, vừa phải đứng hỏi han tươi cười với mấy người không hợp gu, ly rượu cầm trong tay nửa ngày trời mà chẳng hớp được mấy giọt, càng không có cơ hội động đũa.
Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Du Dư, người kia đang cùng người khác nói chuyện vừa mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt đầy ẩn ý ôn nhu nhìn hắn. Tuy là không có gì, nhưng cảm giác bị chú ý làm Chung Lý có chút thẹn thùng, vội vàng cắm đầu cắm cổ ăn.
Tiệc tùng rồi cũng chấm dứt, khách khứa lục tục ra về, Đỗ Du Dư giữ hắn lại, “Anh đừng về vội.”
Chung Lý đồng ý, đứng bên cạnh có chút bất an mà ăn sạch dĩa thức ăn đang cầm trong tay, chờ khách khứa rút sạch, chỉ còn lại hắn và Đỗ Du Dư.
Đỗ Du Dư mỉm cười, dụ dỗ hắn, “Lại đây, lại đây nào.”
Chung Lý ừ hử, buông đĩa xuống chạy qua. Đỗ Du Dư ngồi trên ghế sô pha, nắm lấy tay hắn, khi lòng bàn tay chạm vào nhau, mười ngón tay đan xen làm Chung Lý thấy bối rối, không hiểu sao lại thấy giống các em nhỏ hồi trung học tập tọe mết nhau thế không biết.
“Nào, ngồi xuống đi.”
Đỗ Du Dư kiên quyết kéo hắn xuống, ngồi trên đùi mình. Chung Lý mặt đỏ au, chỉ có thể coi bắp đùi người kia làm băng ghế, cứng đơ ngồi đưa lưng lại.
Đỗ Du Dư ôm hắn, hỏi, “Này, anh tặng tôi cái gì vậy?”
Cầm món quà lên bóc lớp giấy gói, lấy ra bên trong một món đồ mềm mại được gấp cẩn thận. Chính là chiếc khăn quàng cổ lần trước bị vấy bẩn cà phê, Chung Lý phải cắn răng mà mua lại.
“Ạ, có lòng lắm.” Đỗ Du Dư cười đem khăn quấn quanh cổ mình, sau đó dùng đầu còn lại quấn quanh cổ Chung Lý. Chung Lý bị không khí mùi mẫn này làm cho mặt mũi đỏ bừng, vừa định nói thì thấy Đỗ Du Dư đang cúi đầu nhìn tấm thiếp nhỏ, đọc từng chữ từng chữ một, “Chung Lý và Âu Dương Hi Văn đồng tặng.”
“Phải…”
“Anh muốn chọc tôi tức chết phải không?”
Chung Lý luống cuống, “Này, trước giờ bọn tôi đều làm thế…”
Đỗ Du Dư kéo khăn quàng cổ làm Chung Lý xích lại gần hơn, “Vậy còn quà của riêng anh đâu?”
“…Không có…” Chưa chính thức ra mắt thì làm gì có tiền, chỗ sửa xe lại không có thu nhập, ngay cả món quà này cũng phải dựa vào phần lớn lòng hảo tâm của Âu Dương.
Đỗ Du Dư cắn răng rất khẽ, nhưng cũng không nổi cơn, chỉ ôm lấy hắn, thấp giọng nói, “Không có cái khác tặng cho tôi sao? Ân?”
Chung Lý thoáng buồn bực, cho đến khi Đỗ Du Dư cười hôn lên môi hắn mới kịp phản ứng, vội nói, “Tôi về!”
Đỗ Du Dư lại hôn nhẹ hắn, dán lấy môi thì thào, “Ân, mới thế đã về à?”
“Ừ.”
“Phải về thật sao?”
“Ừ.”
“Thật vậy sao?”
Cái kiểu tươi cười chòng ghẹo ấy thật giỏi làm lòng người khác dậy sóng, vừa hỏi một câu liền hôn một cái, chỉ là hôn lướt qua mà có cảm giác rất ngọt, bị hôn tá hỏa, Chung Lý vẫn gồng người lên chịu đựng, kiên cường nói, “Tôi, tôi phải về nhà sớm, muộn nữa là không có xe.”
Đỗ Du Dư cũng không làm khó hắn, chỉ cười cạ cạ vào trán hắn, thả tay ra, “Vậy đi thôi, trên đường về nhớ cẩn thận.”
Chung Lý như nhặt được đại xá, nhưng đứng lên nửa chừng liền lập tức xoay người ngồi xổm xuống, khổ sở không nói đâu cho hết.
“Sao thế?”
Chung Lý nghẹn đến đỏ mặt, “Chân, chân của tôi hơi nhức, muốn ngồi một lát cho đỡ đau.”
Hắn không thể để cho Đỗ Du Dư biết chỉ hôn một chút đã có phản ứng, càng không có mặt mũi vác ‘khối u’ này đi ra ngoài đường lớn.
Tiếc rằng Đỗ Du Dư không hề thiếu i-ốt như hắn mong đợi, nhìn bộ dạng của hắn, liền cười nói, “Để tôi giúp anh giải quyết.”
Chung Lý bị biết tỏng, hận không thể khép chặt hai đầu gối lại, “Không cần…”
“Anh có ngồi như vậy cũng vô ích, chỉ khiến chân đau hơn thôi.”
“…” Chung Lý xấu hổ kinh dị, “Để tôi tự làm…”
“Được rồi.”
Hắn vừa đứng dậy, Đỗ Du Dư liền dùng một tay ấn hắn xuống ghế sô pha, trước khi Chung Lý kịp phản ứng thì đã nhanh chóng kéo quần hắn xuống.
Gã đàn ông bình thường cười như mèo kêu kia, đến khi hành động lại vũ bão không kém gì hổ sói, đại não Chung Lý còn đang ngao du ở chỗ ‘Cộm như vậy đi vào toilét có kỳ cục quá không’ thì Đỗ Du Dư đã thành công lột nốt quần lót hắn xuống, tách hai chân hắn ra.
“Đỗ, Đỗ Du Dư!” Chung Lý rốt cuộc cũng bắt kịp tiết tấu thì đã muộn mất rồi, nhìn kẻ kia cười để lộ hàm răng đều đặn trắng bóc mà sợ gần chết, “Làm gì vậy… á…”
Cảm giác tính khí được toàn bộ khoang miệng ấm áp nuốt trọn, bao nhiêu âm lượng gào thét của Chung Lý đều bị nghẹn cứng trong cổ họng.
Chuyện này có thể coi là quá mức hy sinh đi, không thể tin Đỗ Du Dư lại làm chuyện như vậy. Những lời linh tinh như có thể khiến hồn phách lên mây kia hóa ra là thật, Chung Lý vươn tay ra ôm lấy đầu người kia, hắn bị liếm đến mức cả người đều mềm ra, ngón tay vặn vẹo, đến cổ cũng đỏ.
“Đỗ Du Dư, Đỗ Du Dư…”
Âm thanh thoát ra cũng mềm theo, dường như bản thân bị biến thành que kẹo ngon lành, mặc cho người đàn ông kia ghé vào giữa hai chân, bằng mọi cách mà nuốt lấy, nhả ra, vuốt ve khắp chốn, như muốn ăn sạch sẽ vào trong bụng.
Đỗ Du Dư còn một hồi gặm nhấm bên trong đùi hắn, dùng lưỡi di chuyển đến mọi nơi, cuối cùng mới chịu buông tha, nhả hắn ra.
Chung Lý thở hồng hộc, hai chân rộng mở tựa vào ghế sô pha, vẫn còn thấy lâng lâng, vì khoái cảm chưa từng trải nghiệm qua mà choáng váng đầu óc. Đỗ Du Dư ôm hắn ngồi trên đùi mình, để cho hắn ngồi tựa vào eo, xoay lưng lại. Người kia rúc đầu trong cổ hắn, nút lấy làn da trần, hai tay nâng mông hắn lên mà nhào nặn nó, dùng phía bên dưới đã cương cứng mà cọ xát hắn, khiến hắn không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
“Tôi muốn vào bên trong anh.”
Nghe những lời khàn khàn ướt át đi vào bên tai, cả sống lưng Chung Lý đều tê dại.
“Có phải anh cũng muốn tôi tiến vào trong như lần trước không, ân?”
Chung Lý run rẩy, miễn cưỡng đấu tranh bằng lý trí mà phản kháng, “Không phải…”
Âm thanh của Đỗ Du Dư tựa như đang thôi miên một cách ma quái, “Tôi sẽ khiến anh thoải mái không thể thốt lên lời nào, càng không muốn ngừng lại.” Miệng nói mà tay không ngừng hoạt động, hạ thể gần như trần trụi tiếp xúc với nhau, ngón tay từ trên xuống dưới chơi đùa với đầu v và phần mông của hắn.
Chung Lý cố được phần trên không cố được phần dưới, bị sờ soạng rờ rẫm đến hoảng loạn, cảm thấy người này dường như không chỉ có hai tay, nhanh đến mức hắn muốn ngăn cũng không kịp.
“Ngoan, tôi muốn đi vào, được không?”
Chung Lý toàn thân nóng lên, lảm nhảm vài tiếng gì đấy, căn bản không thể kháng cự lại sự tiến công tràn ngập hấp dẫn lẫn mạnh mẽ này, Đỗ Du Dư đã nhanh nhẹn từ phía sau mà sôi sục nhồi nhét hắn.
Bởi vì tư thế quan hệ mà vùi vào rất sâu, Chung Lý rên rỉ muốn chống lại, nhằm giảm bớt cảm giác bị xâm nhập đến run rẩy. Đỗ Du Dư cũng chẳng vội vàng chuyển động, chỉ không ngừng thả từng nụ hôn trên lưng và cổ hắn, tay mơn man bên trong bắp đùi hắn, mười phần vẹn mười phần tình sắc, hôn cho đến khi Chung Lý cả lưng lẫn eo đều mềm oặt, quên cả đau là gì.
Cử động từ phía sau cũng không quá khó để tiếp nhận, so với một chút trướng đau thì hoàn toàn kém xa khoái lạc do tính khí ma sát bên trong cơ thể mang lại. Chung Lý dần dần không nén được những âm thanh quái dị thoát ra.
Lần này và đêm bùng nổ tình ái điên cuồng kia không hề giống nhau. Cám dỗ hơn, nhục dục hơn, tựa như muốn dẫn dắt hắn đắm chìm sâu sắc hơn trong cảm giác này.
Làm tình trong tư thế ngồi một chốc, Đỗ Du Dư với kỹ thuật cao tay mà va chạm hắn, ngay cả tiếng thở dốc hoan du cũng khiến người ta tim đập nhanh. Chung Lý bị khiêu khích đến động tình toàn vẹn, mặt đỏ lên, chỉ có thể dựa vào người kia, tay bắt bớ lung tung lấy ghế sô pha, vì hoan ái mà miệng lưỡi đều khô khốc.
Thoáng chốc hai người lăn từ ghế sô pha xuống sàn nhà, đổi từ thế ngồi sang thế nằm úp. Chung Lý quỵ gối xuống nằm lên người Đỗ Du Dư. Cảm nhận sự rong ruổi dịu êm kia dần đẩy nhanh nhịp độ, tỉ lệ thuận với sức lực đập vào, nhưng không hề bức bách, mỗi một lần đều muốn cho hắn hưởng thụ trọn vẹn đến đỉnh điểm, cắm ngập đến mức hắn đỏ bừng toàn thân, dần dà trở nên mất kiểm soát.
“Đỗ Du Dư… a… Đỗ Du Dư…”
Hai người thở hổn hển, Chung Lý gần như chết đắm trong mật ngọt của ái ân, chân nhũn đến rốt cuộc không quỳ được nữa. Đỗ Du Dư cũng dừng lại, rút ra, nằm sang bên cạnh hắn, ôm hắn đặt lên eo, Chung Lý nén không được vụt thoát ra tiếng rên rỉ, một lần nữa nơi đã ướt mềm đón nhận lấy sự tiến vào quyết liệt.
Cả cổ Chung Lý cũng đỏ, gắng gượng chống tay xuống sàn, muốn giảm đi sự mãnh liệt của kích thích. Trên cổ tay đột nhiên thít lại, hóa ra khăn quàng cổ vừa bị vứt chỏng chơ trên đất đã bị Đỗ Du Dư nhặt lên trói tay hắn lại.
Hai tay không bị buộc quá chặt, nhưng cảm giác bị trói khiến cho thân thể nhanh chóng rạo rực lên, Chung Lý không thể chống đỡ, chỉ có thể dựa vào người Đỗ Du Dư, thụ động hút lấy tính khí như mồi lửa nóng, nương theo động tác của Đỗ Du Dư mà đong đưa vùng eo.
“A, a, Đỗ Du Dư…”
Với tư thế này, Đỗ Du Dư chỉ cần động đậy, cả xương cốt của Chung Lý như muốn tan rã, trong nhịp chuyển động khó tin của Đỗ Du Dư, những âm thanh bật ra khỏi cuống họng không đủ để dập tắt sự cuồng nhiệt như muốn vỡ òa bên trong cơ thể.
Đỗ Du Dư rốt cuộc cũng chẳng hề dịu dàng, nâng mông hắn lên, phóng hết nhiệt tình vào sâu đến tận cùng, dồn hết sức mà xuyên xỏ hắn, Chung Lý lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là cực khoái, trong sự sung sướng chưa từng trải qua mà hứng lấy trọn vẹn, kêu gào rên xiết, giữa lúc thần trí mênh mang lại thấy linh hồn đã muốn dứt ra khỏi cơ thể.
Cả đêm trôi qua như vậy, Chung Lý lúc tỉnh lại, đã hiểu rõ thế nào là cảm giác ngây ngất, đồng thời phải cực lực kiềm nén sự tuyệt vọng xuống. Rất may là hắn luôn dậy sớm hơn so với Đỗ Du Dư, lần này cũng không dám ở lại tắm rửa, vội kiếm quần áo mặc vào, lén lút chuồn về nhà.
Trong nhà Âu Dương đang đeo tạp dề quét dọn, thấy hắn ở cửa liền hỏi, “Tối hôm qua sao không về, cậu ở lại nhà Đỗ Du Dư à?”
Chung Lý đáp không mấy lưu loát, “Ừ, bởi vì hết xe, nên phải ở lại.”
Âu Dương không hề nghi ngờ hắn, “Phải rồi, đi về muộn quá không an toàn đâu, cậu ở lại đó tôi sẽ an tâm hơn. Tôi còn phần điểm tâm cho cậu, chờ tôi hâm nóng lại là có thể ăn ngay.”
Thế nhưng việc nói dối Âu Dương dễ dàng càng khiến Chung Lý khó chịu, dường như cuộc sống đang dần lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, ngày càng xa.
“Nhân lúc còn nóng ăn bánh bao đi.”
Trên đường về Chung Lý cố gắng bước đi không quá kỳ dị, nhưng dù có tỏ vẻ trấn định điều chỉnh tư thế bao lần đi nữa, vẫn cảm thấy Đỗ Du Dư hồ như vẫn còn bên trong cơ thể hắn, khiến lưng hắn run lên từng chặp.
Việc này căn bản không dám nói cho Âu Dương biết, thậm chí còn sợ bị Âu Dương biết được. Hắn thấy rất xấu hổ, không hiểu vì sao bản thân lại trầm mê trong dục niệm đến vậy.
Rất đỗi sa đọa.
Một người chưa từng trải qua tư vị của trái cấm, một khi đã nếm thử rồi, liệu còn có thể thoát khỏi hay không?