Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

chương 247: quyết định điên cuồng của tam công chúa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thực ra thì Dương Kiệt đã bị những kinh nghiệm hiểu biết của mình về chiến tranh diễn ở Trái Đất khiến cho hiểu lầm khi so sánh thực trạng ở đại lục Huyền Thiên.

Binh sĩ ở đại lục Huyền Thiên, nhất là những binh sĩ do người bình thường thành lập, chỉ có nhiệm vụ trấn giữ an ninh, canh gác trong thành trì. Còn khi xảy ra chiến tranh, chỉ có thể biến thành những con thí tốt dùng mạng sống của mình để tiêu hao sức lực của đối Phương, hoàn toàn không thể quyết định thành bại của một cuộc chiến quy mô lớn cả.

Họa may chỉ những quân đoàn như Hắc Kỵ Hoàng Gia của vương triều Thiên Ưng còn có thể giữ được vai trò chủ chốt. Và những quân đoàn như thế này, mỗi vương triều chỉ có một số lượng không quá lớn, chỉ có thể dùng làm át chủ bài mà thôi.

Nói thẳng ra, quyết định số phận của một cuộc chiến, một ngôi thành hay thậm chí một vương triều, là dựa vào sức mạnh của những kẻ mạnh tông sư, nguyên thần hay thậm chí là xuất khiếu của Vương Triều đó sở hữu.

Cho nên, một tiểu đột gồm những kẻ mạnh tông sư nguyên thần trong đợt thí luyện lần này, tuy chỉ vỏn vẹn mười người, nhưng hoàn toàn có thể chiếm lĩnh một ngôi thành trì cũng không phải là điều hoang tưởng cả. Nhất là đối với những thành trì thuộc dạng có cũng được, mất cũng chả tiếc nằm ở vùng lân cận biên giới giữa hai vương triều.

Thực ra, những ngôi thành trì như thế này các vương triều thống trị duy trì theo dạng nửa buông nửa giữ. Nghĩa là cứ cách bốn tới năm năm, hai vương triều đối địch thường sẽ phát động chiến dịch tấn công chiếm đóng giành cho các hoàng tử công chúa ở phía dưới như một thí luyện thử thách tài năng, mưu trí và thực lực của họ, và những ngôi thành đó vô cùng hiển nhiên sẽ trở thành mục tiêu chính trong các cuộc thí luyện của các vương triều rồi.

Đó thẳng ra những ngôi thành này chính là công cụ, là món đồ chơi dùng với mục đích thử thách con cháu của các vương triều mà thôi.

Chỉ cần không đụng tới những ngôi thành trọng yếu của vương triều đối địch, thông thường thì phía vương triều đối địch sẽ mắt nhắm mắt mở để cho đối phương muốn làm gì thì làm, thậm chí chẳng buồn quan tâm để ý tới nữa.

Anh có bản lãnh chiếm được bao nhiêu ngôi thành là chuyện của anh, phía vương triều sở hữu sẽ không lên tiếng trách móc hay thậm chí có hành động quân sự phản công, mang theo tâm lý mất đi thì thôi.

Có thể nói, những ngôi thành này thuộc diện thường xuyên đổi chủ, ít nhất là hai năm ( hai vương triều lân phiên nhau) một lần, sẽ xuất hiện tình trạng đổi chủ từ vương triều này sang vương triều khác.

Chính vì tính chất đổi chủ thường xuyên của những ngôi thành như thế này, nên phía vương triều thường đầu tư rất ít vào nguồn kinh tế, quân sự cho thành trì, thậm chí có thể nói là hầu như không có, cứ để mặc chúng tự lực cánh sinh, sống ra sao thì sống, phát triễn ra sao thì ra.

Những ngôi thành này phát triễn kém, nếu như không muốn nói là tồi tàn, đụng nhẹ cái đã vỡ, phía vương triều sở hữu chỉ theo nghĩa vụ phái một vài kẻ mạnh nguyên thần hay thậm chí chỉ là tông sư trấn giữ mà thôi.

Cho nên, một tiểu đột có thực lực hùng hậu như tam công chúa, muốn chiếm những ngôi thành như thế này tuyệt đối không khó, nếu như không muốn nói là quá dễ dàng.

Vấn đề là tốc độ chiếm lĩnh, số lượng và chất lượng thành trì chiếm lĩnh được, đó mới chính là trọng điểm cần quan tâm trong cuộc thí luyện lần này.

“ hoàng muội không cần phải lo lắng, lần này lão ca ta đây sẽ trực tiếp tung ra tiểu đội Hắc Ưng hỗ trợ cho hoàng muội hết mình, tuyệt đối không được để ngai vàng rơi vào tay của lão bát.” Triệu Thiên Phúc trực tiếp đứng bật dậy, mang theo vẻ mặt đầy kiên quyết tuyên bố.

“ Đúng, đúng, tuyệt đối không được để lão bát giành được chiến thắng, đệ sẽ sử dụng tiểu đội Bạch Ưng hỗ trợ hoàng tỷ hết mình.” “ Tiểu đội Thanh Ưng …..” “ tiểu đội Kim Ưng …..”

Có Triệu Thiên Phúc dẫn đầu, các vị hoàng tử còn lại nhanh chóng lên tiếng tuyên bố cùng tam công chúa đồng tâm hiệp lực, tung ra át chủ bài của mình trong đợt thí luyện lần này.

Tam công chúa lộ ra nụ cười hài lòng, trong lòng không kềm được phấn khích vô cùng.

Triệu Thiên Cơ ơi là Triệu Thiên Cơ, ngươi luôn tự mãn về sự lớn mạnh, sự lợi hại đáng sợ của ngươi. Nhưng ngươi quên mất rằng, cho dù ngươi lớn mạnh đáng sợ cỡ nào, xung quanh ngươi chẳng có lấy một đồng minh giúp đỡ ủng hộ, cho dù cuối cùng ngươi giành được chiến thắng thì đã sao nào, ngươi cho rằng mọi người để ngươi yên ổn ngoài trên ngai vàng một cách dễ dàng thật sao??

Tuy Triệu Thiên Cơ quá đáng sợ, thế lực hắn đang nắm giữ quá lớn mạnh, nhưng tam công chúa tự tin rằng, chỉ cần liên kết tập hợp toàn bộ các hoàng tử công chúa trong vương triều lại với nhau, không tin là không đủ sức lật đổ được đối phương.

Trong thời gian gần nay tam công chúa đã không ngừng liên hệ với không ít hoàng tử công chúa trung lập khác, và bắt đầu có dấu hiệu ngả hẳn về phía mình, chỉ là họ vẫn còn chút lo lắng do dự chưa quyết, nhưng tam công chúa tin rằng chỉ cần lá bài "lợi ích"mình tung ra đủ lớn, đám hoàng tử công chúa trung lập đó nhất định sẽ rơi vào vòng tay “ ấm áp” của mình cho mà xem. Huống chi phía sau lưng tam công chúa còn có hoàng đế lâm thời âm thầm bật đèn xanh chống lưng cho nữa chứ.

Nếu như để Triệu Thiên Cơ biết được những suy nghĩ của tam công chúa lúc này, chắc chỉ cười lạnh chế giễu nói: “ Đối diện với sức mạnh thực thụ, cho dù ngươi có bao mưu mô chước quỷ, cũng sẽ bị trấn áp dưới bàn tay của ta mà thôi.

“ Tiếp theo, chúng ta sẽ bàn bạc về kế hoạch chiếm đóng các ngôi thành trì theo dự tính.” Tam công chúa vỗ vỗ tay ra hiệu một cái, lập tức có người mang tới một tấm bản đồ lớn bày ngay vị trí trung tâm đại sảnh, chính là bản đồ biên giới lãnh thổ vương triều Thiên Ưng và vương triều đối lập láng giềng, cũng chính là mục tiêu tấn công cho cuộc thí luyện lần này.

Các vị hoàng tử nhanh chóng tụ tập lại phía trước tấm bản đồ, tam công chúa giống hệt như vị chủ soái thống lĩnh chiến dịch, bắt đầu điều binh khiển tướng, chỉ điểm giang sơn, không ngừng ban bố phân công trách nhiệm cho mọi người.

“ Nhị hoàng huynh phụ trách tấn công có các ngôi thành trì ở khu vực tây nam, ngũ hoàng đệ phụ trách khu vực đông nam, thập hoàng đệ phụ trách khu vực trung bộ, còn ta và thập nhị muội sẽ trực tiếp tấn công thẳng vào vị trí này ~~!!!” Vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài ngọc ngà chỉ thẳng vào khu vực nằm sâu trong vùng lãnh thổ của vương triều láng giềng.

“ hoàng muội định …….” Triệu Thiên Phúc khẽ díu mày khi nhìn thấy tam công chúa xác định mục tiêu của mình.

“ không còn cách nào khác nhị hoàng huynh.” Tam công chúa khẽ cắn răng kiên quyết nói: “ tất cả những gì chúng ta nhìn thấy được hiện giờ, chỉ là bề nổi của Bát hoàng đệ, và thực lực thực sự của đối phương như thế nào, chúng ta đều không dám chắc chắn, nếu như chỉ trông mong vào sự may mắn mỉn cười với chúng ta, chi bằng …….” Nói tới nay, đôi mắt của tam công chúa lóe qua tia sáng lạnh lùng kiên quyết: “ Muội sẽ chơi lớn một phen với bát hoàng đệ, quyết định tấn công vào thành trì trọng yếu của vương triều Thanh Mãng.”

“ Một ngôi thành trì trọng yếu có giá trị tương đương với mười ngôi thành trì cấp thấp, thay vì chỉ nhắm vào những ngôi thành lẻ tẻ không quan trọng, muội trực tiếp chiếm lấy những ngôi thành quan trọng bậc nhất, giành điểm càng nhiều càng tốt. Và muội cũng có thể khẳng định rằng, những ngôi thành trì như thế này, cũng chính là mục tiêu chính của lão bát."

Tuy những ngôi thành trì trọng yếu như thế này hệ thống phòng thủ sẽ vô cùng đáng sợ, nhưng ngược lại lợi ích thu về tuyệt đối xứng đáng với công sức mà mình bỏ ra, tuy đánh chiếm thành trì trọng yếu của vương triều Thanh Mãng có thể khiến đối phương nổi giận lôi đình phát động chiến tranh giữa hai vương triều, nhưng đã tới thời khắc quan trọng nhất rồi, tam công chúa không còn đủ tâm trí và bình tĩnh để nghĩ tới được mất trong vấn đề này nữa.

Không việc gì quan trọng bằng việc tranh giành thành công ngai vàng cùa mình, còn vấn đề chiến tranh nổ ra hay không, chuyện đó để tính sau, vì nếu trượt mất ngai vàng vào tay của Triệu Thiên Cơ, tam công chúa và đồng minh chỉ sợ không có cơ hội để nhìn thấy cuộc chiến giữa hai vương triều có nổ ra hay không nữa rồi.

Nếu như là những cuộc thí luyện mỗi bốn năm một lần như trước kia, tam công chúa tuyệt đối không dám làm liều, phá vỡ quy tắc ngầm giữa các vương triều như vậy.

Nhưng cuộc thí luyện lần này, có thể nói là cuộc thí luyện cuối cùng trong cuộc đời, không những liên quan tới lợi ích mà quan trọng hơn cả là cả mạng sống của mình, có thể nói là không còn gì để mất nữa, phải chơi liều, chơi lớn một phen mà thôi.

Có thể nói tam công chúa lúc này tựa như một con bạc đã nóng đầu lên, đổ hết toàn bộ tài sản của mình vào ván bài cuối cùng, thắng sẽ được tất cả, còn nếu thất bại thì ……

Kết cục giành cho cô ta đã quá rõ ràng rồi.

Và không chỉ tam công chúa nghĩ vậy, phía Triệu Thiên Cơ chắc chắn cũng sẽ nghĩ thế và hành động giống như tam công chúa lúc này.

Điều này cũng không có gì khó đoán, vì nếu chạy theo số lượng, với thế lực cô độc không đồng minh như Triệu Thiên Cơ, cho dù nắm giữ thực lực lớn mạnh tới cỡ nào, cũng sẽ không bao giờ bắt kịp một liên minh đông đảo như tam công chúa, thay vì chạy theo số lượng, chả thà chạy theo chất lượng, đó chính là chìa khóa quan trọng để Triệu Thiên Cơ che đi điểm yếu của mình, chuyển bại thành thắng.

Tất nhiên, không như Triệu Thiên Cơ, tam công chúa vẫn còn Phương án dự phòng, đó là trường hợp phân công trách nhiệm cho Triệu Thiên Phúc và hai hoàng tử khác phụ trách tấn công những ngôi thành trì như dựa tính ban đầu, để đề phòng trường hợp bản thân bị bế tắc trong việc chiếm lĩnh những ngôi thành trọng yếu mà mình phụ trách.

Còn phía Triệu Thiên Cơ, nếu như hắn không thể chiếm được những ngôi thành trì trọng yếu như dự tính, hắn sẽ mất hết tất cả, thất bại trong cuộc tranh tài lần này, vì phía sau hắn chẳng có đồng minh gánh vác thay cho hắn bất kỳ thứ gì cả.

nhiều người sẽ cho rằng, cho phép các đồng minh cộng dồn thành trì khi chiếm được sẽ khiến cho cuộc thí luyện mất công bằng. Nhưng mà như đã nói, trên thế gian này không công bằng, trước kia không có, sau này càng không có, còn muốn nói công bằng ư? Hãy dùng cú đấm của mình mà nói công bằng.

Muốn trách thì tự trách vì sao bản thân anh không đủ bản lãnh thu phục hay liên kết được đồng minh, đó là do tính cách và năng lực của anh có vấn đề nên mới khiến mọi người quay lưng với anh như vậy. Và đó cũng là một trong những hạng mục quan trọng nằm trong diện thí luyện lần này, không phải sao??

một đế vương cho dù lớn mạnh cỡ nào, nhưng nếu như phía dưới không có người ủng hộ, không ai phục anh, không ai phù trợ tận trung với anh, cũng chỉ là một đế vương thất bại mà thôi.

tất nhiên, cũng không có gì là tuyệt đối, nếu như thực sự anh mạnh tới mức không cần bất kỳ ai phù trợ ủng hộ vẫn có thể tung hoành thiên hạ, đó là bản lãnh của anh. tất cả đều sẽ được chứng minh rõ ràng trong đợt thí luyện lần này.

Quyết định của tam công chúa khiến cho bầu không khí trong đại sảnh trở nên nặng nề khó thở hơn bao giờ hết. những người có mặt ở đây đều không kềm được biến sắc tâm trạng nặng trĩu vì sự quyết định táo bạo của cô ta.

Rồi đây sẽ biết bao sinh linh bị xóa sổ, biết bao cảnh máu đổ thành sông xảy ra nếu cuộc chiến giữa hai vương triều nổ ra trước quyết định “ chơi tới bến” của tam công chúa và Triệu Thiên Cơ.

Đó là cảnh tượng khó có thể tránh khỏi mỗi khi vương triều xuất hiện giai đoạn chuyển giao quyền lực. Tam công chúa và Triệu Thiên Cơ không phải là người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải là người cuối cùng gây ra những đại họa như thế này.

Việc quan trọng lúc này không phải là khuyên can hay ngăn cản, mà chính là cố gắng hết sức mình giúp tam công chúa giành được quyền lực tối cao trong thời gian ngắn, sau đó cùng chung sức giảm thiểu tổn thất của vương triều tới mức thấp nhất, tới mức có thể chấp nhận theo nghĩa đen và nghĩa bóng mà thôi.

Các vị hoàng tử khẽ đưa mắt nhìn nhau và cùng ngật đầu một cái, chứng tỏ họ đã quyết tâm ủng hộ tam công chúa tới cùng, cho dù quyết định đó có đáng sợ tới mức độ nào đi nữa.

Lúc này đao đã phóng ra, thì không thể khiến nó ngưng lại được nữa, chỉ còn cách tiến tới giành chiến thắng bước lên đỉnh vinh quang, còn thất bại mọi thứ sẽ quay trở về cát bụi, phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

Tam công chúa thầm thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy những người có mặt ở nơi này đều ủng hộ quyết định của mình. Đồng thời càng củng cố thêm niềm tin mãnh liệt và sự tự tin tuyệt đối cho bản thân.

Hãy tới nay Triệu Thiên Cơ, lần này bổn công chúa sẽ cho ngươi thấy bản thân đã phạm một sai lầm lớn khi dám xem thường khinh suất năng lực của ta!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio